Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1182

“Ha ha, Thao Liệt, thiên tài tuyệt thế của nhân tộc, ngươi bị vây khốn trong cảnh giới Bất tử cảnh lâu như vậy mà không có cách nào đột phá, thế mà còn muốn đột phá lên đại đạo chi chủ sao? Ta thấy ngươi chưa hợp để tranh đoạt đâu, nhường cho chúng ta là được rồi.” Mạc Cam Lâm cười to, nhìn về phía Thao Liệt, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc.

Thao Liệt ban đầu vô cùng chói mắt, chấn động toàn bộ vũ trụ, vô số dị tộc muốn giết anh ta, thậm chí còn chói mắt hơi nhân loại Diệp Tinh hiện tại rất nhiều.

Ai cũng nghĩ anh ta sẽ nhanh chóng đột phá lên đại đạo chi chủ, dù sao thì ba thiên tài trước anh ta đều đã đột phá từ lâu rồi, thậm chí còn có người trở thành Thánh hoàng vũ trụ vĩ đại.

Nhưng đã bao nhiêu năm như vậy mà Thao Liệt vẫn bị thắt nút tại một điểm, không thể nào đột phá, những dị tộc cũng không còn muốn giết anh ta nữa, cảm thấy anh ta chẳng có mấy sức uy hiếp.

“Tự tìm chết!”

Lời nói của Mạc Cam Lâm đã chạm đến vết sẹo trong lòng Thao Liệt, anh ta lập tức tràn đầy vẻ điên cuồng, khí tức khủng bố ngay sau đó phóng thẳng về phía Mạc Cam Lâm.

Thiên phú tuyệt thế là điều anh ta tự hào nhất, nhưng hiện tại cũng trở thành điều đáng xấu hổ của anh ta nhất.

“Mạc Cam Lâm, đứng lại!” Huyền Long cũng hét lên.

Một cuộc công kích nhanh chóng diễn ra.

Diệp Tinh cũng nhanh chóng nắm chắc trường kiếm màu vàng trong tay.

“Vút!”


Trường kiếm bay ra, đâm rách hư không, thoáng cái đã tới trước người Mạc Cam Lâm.

“Cút hết cho ta!”

Nhìn thấy từng đòn công kích lao về phía mình, Mạc Cam Lâm giận dữ hét lên, tốc độ của hắn lại một lần nữa tăng vọt, còn nhanh hơn cả thời điểm chiến đấu với Diệp Tinh.

“Sao tốc độ lại nhanh hơn rồi?”

“Làm sao có thể như thế được? Thì ra trước nay Mạc Cam Lâm vẫn luôn giấu diếm thực lực.”

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Thao Liệt, Huyền Long và những người khác đều biến sắc. Lúc này Mạc Cam Lâm đột nhiên lại bộc phát tốc độ mạnh mẽ, chuyện này đối với họ mà nói không phải chuyện gì tốt.

“Ha ha, Thao Liệt, Huyền Long, Tư Lạc, Kiếm Ngân, tốc độ của các ngươi thua kém ta nhiều lắm. Trong số các Bất tử cảnh vô địch, tốc độ của ta luôn đứng thứ nhất!” Mạc Cam Lâm cười to.

Trong lòng hắn vô cùng hả hê.

Trên thực tế, Mạc Cam Lâm vẫn luôn luôn che giấu thực lực. Trong thời gian chiến đấu với Diệp Tinh, anh ta không bộc phát toàn bộ tốc độ của mình, chính là để chờ đợi một cơ hội trong lúc tranh đoạt.

“Lệnh bài này thuộc về ta!” Mạc Cam Lâm né tránh những đòn công kích của các Bất tử cảnh vô địch khác. Lúc này Huyền Long cũng bùng nổ đòn công kích thứ hai, nhưng hiển nhiên là không thể ngăn cản Mạc Cam Lâm được nữa.

“Không ổn, vậy là lệnh bài đó sẽ bị Mạc Cam Lâm lấy được.” Các cường giả đồng loạt biến sắc.

Vút! Vút! Vút!

Trên mặt Mạc Cam Lâm vẫn đang nở nụ cười, nhưng bỗng nhiên sắc mặt anh ta biến đổi. Trên đường tiến về phía trước có những đợt tấn công với tốc độ kinh người lao tới, phía trên còn tỏa ra dao động chập chờn, thậm chí còn khiến trái tim anh ta đập nhanh hơn.

Anh ta không chút do dự, vội vàng né tránh, nhưng tốc độ vừa chậm lại một chút thì lệnh bài ở phía xa đã bị đánh bay.

“Xà Mạc, Hàn Vũ Khôn, Nguyệt Hành... Là các ngươi?” Mạc Cam Lâm nhìn về phía sau, tức giận nói.

Vừa rồi, khi Huyền Long và những cường giả Bất tử cảnh vô địch khác ra tay tấn công Mạc Cam Lâm thì mười mấy cường giả, trong đó có Xà Mạc cũng nhanh chóng theo sát phía sau bọn họ.

Xà Mạc mặt mũi lạnh như băng, trong tay cầm một đôi búa khổng lồ màu đen. Hàn Vũ Khôn toát ra sát khí ngút trời, sau lưng còn có một đôi cánh, tay cầm chiến đao.


Nguyệt Hành mặc một bộ áo giáp màu xanh da trời, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh lá câu, dao động chập chờn.

...

Nhìn những dao động xung quanh họ thì rõ ràng là mạnh hơn lúc trước.

“Chết tiệt!” Sắc mặt Mạc Cam Lâm vô cùng khó coi. Thực lực của những Bất tử cảnh đỉnh phong này đột nhiên tăng vọt, điều này có ảnh hưởng rất lớn đến anh ta.

Lúc trước anh ta không hề để ý đến những cường giả này, không ngờ có một ngày bọn họ lại trở thành trở ngại của mình.

“Cũng ẩn giấu thực lực sao?” Diệp Tinh thầm nghĩ.

“Sư đệ, sau lưng những Bất tử giả đỉnh phong tới tham gia lần này đều có thế lực lớn. Bọn họ tới đây để tranh đoạt bảo vật, thế lực sau lưng chắc chắn cũng trang bị cho họ nhiều bảo vật, thế nên không được xem thường bất cứ ai.” Phía xa, giọng nói của Kuiba vang lên.

Diệp Tinh đáp lại: “Tôi biết rồi, sư huynh.”

Nếu như vừa rồi hắn ra tay chắc cũng không lấy được chỗ tốt. Có quá nhiều cường giả ẩn giấu thực lực, Diệp Tinh cũng chỉ có thể rút lui.

“Mạc Cam Lâm, ngươi hết hi vọng rồi.” Nhân tộc Thao Liệt thấp giọng nói.

Bùm!

Bóng người anh ta lóe lên, nhanh chóng đánh về phía lệnh bài.

“Còn tốt hơn một kẻ bị mắc kẹt vô số năm mà không thể nào đột phá nổi.” Mạc Cam Lâm giận dữ hét lên.


Vừa rồi, chỉ một chút nữa là anh ta thành công rồi.

“Hừ!” Thao Liệt chỉ hừ lạnh một tiếng, dường như đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Cút hết ra cho ta!” Yêu tộc Huyền Long gầm nhẹ, càn quét hết thảy.

Hư không bể tan tành, vô số công kích lan tràn, thi thể của những cường giả không ngừng từ hư không rơi xuống đất.

Trong khu vực này, cường giả Bất tử cảnh cũng chỉ như những con kiến mà thôi.

Năm chiếc lệnh bài vẫn lơ lửng trong không trung, chưa cường giả nào đạt được.

Vù vù...

Năm lệnh bài không ngừng đụng phải công kích, giống như bị xé toạc rồi lại ngưng tụ lại, phập phồng lên xuống.

Bùm!

Nhất thời, một làn sóng dao động kinh khủng vụt tới.

Bình Luận (0)
Comment