Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1217

Bây giờ có được thực lực của đại đạo chi chủ, sự áp bức của những khí lưu hỗn độn này bây giờ chẳng coi là gì với hắn, cho dù ở trong này một trăm năm cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Tiểu Bảo Nhi trong lòng hắn giơ ngón tay chọc chọc tấm màng.

"Bảo Nhi, con cứ ở trong lòng ba đi." Diệp Tinh cười nói, hiện giờ hắn không nỡ đưa tiểu Bảo Nhi vào trong nhẫn không gian.

"Vâng." Bé gái ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Vút! Vút!

Hai chiếc bóng của Diệp Tinh, tiểu Hắc rảnh rỗi đi dạo trong khe nứt hỗn độn khổng lồ này.

...

"Nhiều mảnh vỡ quá." khu vực hỗn độn rộng lớn, Diệp Tinh nhìn mảnh vỡ khắp nơi.

Đi sâu vào trong, bên trong khí lưu hỗn độn lại xuất hiện một vài nham thạch kỳ lạ.

"Chắc hẳn những thứ này đều do các cường giả để lại trong khe nứt hỗn độn sau khi chết đi." Tiểu Hắc phân tích nói.

Khe nứt hỗn độn này đã tồn tại rất nhiều năm, trước khi tộc Hạt Nguyên tới đã tồn tại rồi, nhưng bên trong lại không có bảo vật gì, cho dù có, đoán cũng đã bị tộc Hạt Nguyên lấy mất.

"Rào rào rào!"


Bọn họ tiếp tục bay trên không trung, đợi tới một nơi, chợt nghe thấy tiếng nước chảy, rất kỳ lạ.

"Đó là?" mấy người Diệp Tinh nhìn qua, dưới luồng khí lưu hỗn độn này lại có một con sông màu máu đang chậm rãi trôi chảy, trên con sông màu máu này còn tản ra mùi máu tanh nồng đậm, lặp lại vòng tuần hoàn trong một khu vực nhất định.

Một dòng sông máu tản ra mùi máu tanh nồng đậm, chảy lặp lại vòng tuần hoàn trong một khu vực nhất định.

"Đây là dòng sông bên trong khe nứt hỗn độn?" Diệp Tinh cẩn thận nhìn, trong mắt tràn ngập vẻ kỳ lạ.

Trước đó nơi bọn họ đi dạo qua cũng có sông, nhưng không phải màu đỏ, cũng không có mùi máu tanh nồng đậm.

"Khe nứt hỗn độn quá kỳ lạ, vậy mà lại tồn tại mạch nước ngầm." Tiểu Hắc cũng là ngạc nhiên nhìn.

"Nhưng mà trông giống máu hơn, chẳng lẽ nơi này là máu của thần linh?"

Diệp Tinh nhìn một lát, hơi suy nghĩ, nói: "Tin đồn sau khi có mấy cường giả ngã xuống trong khe nứt hỗn độn, thậm chí có một vị thánh hoàng ngã xuống. Ban đầu tộc Hạt Nguyên tới nơi này, đã phát hiện mấy món bảo vật đỉnh cấp trong khe nứt hỗn độn, thậm chí bảo vật mà vị thánh hoàng kia sử dụng đều bị Hạt Nguyên tộc lấy được."

Bảo vật đẳng cấp thánh hoàng, có thể tưởng tượng được trân quý tới mức nào.

Nghe vậy, tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh, tò mò hỏi: "Diệp Tinh, ngươi nói đây có thể là máu tươi vị cường giả thánh hoàng đó?"

"Không xác định." Diệp Tinh lắc đầu: "Nhưng cho dù không phải, đoán chừng máu tươi cũng vượt xa thực lực của đại đạo chi chủ, nếu không mùi máu tươi sẽ không khủ ng bố như vậy."

Hiện giờ hắn đã đạt tới đẳng cấp của đại đạo chi chủ, nhưng cảm ứng thấy máu tươi này vẫn có chút áp bức, ít nhất chủ nhân của máu tươi này mạnh hơn hắn.

Vút!

Ánh mắt Tiểu Hắc chuyển động, nó lập tức bay xuống phía dưới, móng vuốt vung lên.

Oành!

Bên trên dòng sông đỏ, nhất thời xuất hiện một chiếc móng vuốt hỗn độn, lập tức chộp tới dòng máu tươi này.

"Tiểu Hắc, ngươi làm gì vậy?" Diệp Tinh nghi ngờ hỏi.

"He he, ngươi nói không sai, nói không chừng đây là máu tươi của thánh hoàng, loại máu tươi tầng lớp này rất có giá trị nghiên cứu." Tiểu Hắc cười he he nói, muốn thu lấy một chút máu tươi.

"Rào rào rào!"

Dòng sông tản ra mùi máu tanh nồng đậm cuộn lên, nhưng không có chút biến hóa nào, một chút máu tươi lập tức rơi xuống khỏi móng vuốt hỗn độn


"Tại sao lại như vậy?" Tiểu Hắc nhìn khung cảnh xảy ra trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Nó không cách nào lấy được máu tươi này.

"Ta tới thử một chút.” Diệp Tinh hơi suy nghĩ một chút, cũng huy động bàn tay khổng lồ.

"Đùng đùng đoàng!"

Bàn tay hỗn độn khổng lồ xuất hiện, chộp tới dòng máu tươi đó, nhưng cũng không có chút tác dụng nào, máu tươi chảy xuống từ tay hắn, toàn bộ con sông giống như chỉnh thể vậy, căn bản không thể cướp được bộ phận nào.

"Quả thật có chút kỳ lạ." Diệp Tinh cũng nhìn dòng sông, trong mắt tràn ngập vẻ kỳ lạ.

"Ba ba." Đúng vào lúc này, bé gái trong ngực Diệp Tinh bỗng nhiên hô lên.

"Sao thế? Bảo Nhi?" Diệp Tinh cười nói, trong mắt tràn ngập vẻ cưng chiều.

Bên truyen.Full.vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Một tay tiểu Bảo Nhi kéo áo Diệp Tinh, một tay chỉ về phía dòng sông đang tản ra mùi máu tanh nồng đậm, nói: "Ba ba, trước kia con đã tới nơi này, nhưng con cảm nhận được một món đồ rất đáng sợ bên trong dòng sông này, dường như muốn cắn nuốt linh hồn của Bảo Nhi, lúc đó con bị dọa, không dám nói ra, nhưng giờ con không cảm ứng được nữa."

"Binh khí đáng sợ?" trong lòng Diệp Tinh động một cái.


Bảo Nhi gật đầu cái đầu nhỏ, nói: "Lúc đó Bảo nhi không dám nói, trước đó Bảo cũng rất sợ tìm bảo vật trong này, những người đó không hỏi Bảo Nhi gì nhiều, lập tức rời đi."

Năng lực tầm bảo của cô bé rất kinh người, chắc chắn tộc Hạt Nguyên sẽ để cô bé tìm kiếm các nơi trong khe nứt hỗn độn, thử phát hiện những bảo vật khác.

"Bây giờ không cảm ứng được, là bởi vì năng lực Bảo Nhi giảm xuống?" Diệp Tinh lặng lẽ suy nghĩ.

"Tồn tại đáng sợ?" ánh mắt Tiểu Hắc xoay chuyển, cũng đang suy nghĩ lời cô bé.

Ong...

Ánh sáng trên người hắn lóe lên, sau đó ánh sáng màu đen tản ra, vọt tới dòng sông máu tanh bên dưới.

"Oành!"

Trên khắp dòng sông máu tươi lập tức tản ra một luồng lệ khí, lập tức đánh thẳng tới phía tiểu Hắc.

"Tiểu Hắc."

Diệp Tinh thấy vậy, dao động khí thế trên người nháy mắt bạo phát, đánh về phái lệ khí này, chắn trước mặt tiểu Hắc.

Dưới sự tấn công của hắn, những lệ khí này chậm rãi tiêu tán, mà lúc này trên dòng sông máu lại tản ra rất nhiều dao động kỳ lạ.

Bình Luận (0)
Comment