Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1321

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Cùng với những dao động này, trong đầu Diệp Tinh cũng xuất hiện thêm nhiều tin tức.

“Ta biết rồi.” Hắn gật đầu, nhìn về phía ông già lưng còng trước mặt, trịnh trọng cúi đầu hành lễ một cái rồi biến mất.

Bên trong đại điện, chỉ còn lại một mình Nguyên Nha chống gậy đứng đó, trên người tản ra những khí tức yếu ớt.

“Ta đã chờ đợi vô số năm, đến thời khắc cuối, Huyễn tộc rốt cuộc cũng có một thiên tài nghịch thiên xuất hiện, chỉ cần trong tương lai Lâm Mặc đột phá đến cảnh giới Thánh hoàng...

Trong mắt Nguyên Nha tràn đầy khát vọng.

Truyền thừa của tộc bọn họ vô cùng nghịch thiên, chỉ thiếu một vị Thánh hoàng vũ trụ khai sáng mà thôi!

...

Diệp Tinh bay trong hư không trong lãnh địa của Huyễn tộc.

“Nhìn kìa, đó là tộc lão Lâm Mặc.”

“Tộc lão Lâm Mặc lợi hại thật, trong trận so tài với tộc lão Côn Ngọc vừa rồi, tộc lão Lâm Mặc đã hoàn toàn nghiền ép tộc lão Côn Ngọc!”

Những tộc nhân của Huyễn tộc ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh, trong mắt đầy vẻ kích động và kính sợ.

“Tỷ, vừa rồi tỷ có thấy không, Lâm Mặc đại nhân thật lợi hại, đến cả tộc lão Côn Ngọc cũng không phải đối thủ của hắn. Ngoài tộc lão Nguyên Nha ra thì thực lực của Lâm Mặc đại nhân chính là mạnh nhất.

“Ta thấy rồi.” Trên mặt Thạch Như cũng mang vẻ tươi cười.

Lâm Mặc là cường giả mạnh nhất trong nhất mạch bọn họ, sau khi tin tức về tộc lão Lâm Mặc được truyền ra ngoài, không ai dám bắt nạt bọn họ nữa.

Rào rào!

Đang nói chuyện, bỗng nhiên có một bóng dáng đáp xuống.

Nhìn thấy bóng dáng này, nhóm người Thạch Lăng lập tức cung kính chào hỏi: “Bái kiến Lâm Mặc đại nhân.”

Bọn họ nhìn về phía bóng dáng trước mặt vô cùng kích động.

Mặc dù chưa gặp được Diệp Tinh mấy lần, nhưng Diệp Tinh lại ban cho họ rất nhiều tài nguyên, để bọn họ có thể yên tâm tu luyện nâng cao thực lực.

“Thiên phú của ngươi không tệ.” Diệp Tinh nhìn về phía nhóm người, sau đó nhìn Thạch Lăng, khẽ nở nụ cười.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Thạch Lăng đã đạt đến Hư không cảnh! Thiên phú như thế này ở trong nhân tộc đã được coi là thiên tài.

Nghe Diệp Tinh khen ngợi, Thạch Lăng vô cùng kích động. Cậu ta tiến lên trên một bước, cung kính nói: “Lâm Mặc đại nhân, không biết ta có thể bái ngài làm sư phụ không?”

Cậu ta nhìn Diệp Tinh, ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ.

Bái Diệp Tinh làm sư phụ, đây chính là tâm nguyện lớn nhất mấy trăm năm của cậu ta.

“Bái sư?” Diệp Tinh nghe thế thì khẽ cười: “Bái sư thì không cần đâu, ta chuẩn bị rời khỏi tộc quần rồi.”

“Rời đi?” Nhóm người Thạch Lăng nghe Diệp Tinh nói thế thì sắc mặt đều biến đổi.

Diệp Tinh nhìn đám người, vung tay phải lên, lập tức có mấy chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Đây là một chút tài nguyên để tu luyện, đủ cho các ngươi đạt tới Chân linh cảnh đỉnh phong.” Diệp Tinh mỉm cười.

“Chân linh cảnh đỉnh phong?” Mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía những chiếc nhẫn không gian này.

Những cảnh giới trước Bất tử cảnh đều là quá trình tích lũy năng lượng, sau khi đột phá cảnh giới thì có thể bổ sung năng lượng để nhanh chóng đạt tới đỉnh phong.

“Cảm ơn Lâm Mặc đại nhân!” Tất cả cung kính nói.

“Thạch Lăng, các ngươi may mắn thật!”

“Nhất mạch bọn họ trước đây chỉ có mười mấy người, vô cùng nhỏ bé, nhưng lại xuất hiện một vị đại đạo chi chủ như Lâm Mặc đại nhân.”

Mấy thanh niên đứng ở xa nhìn về phía này, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.

Cho du tộc nhân của Huyễn tộc thưa thớt nhưng Huyễn tộc cũng không có khả năng ban cho họ tài nguyên vô hạn, muốn có được tài nguyên vẫn phải dựa vào cố gắng của từng người.

Hơn nữa, nhất mạch có Đại đạo chi chủ thì các mạch khác cũng không dám nắt nạt.

Diệp Tinh nhìn Thạch Lăng, đột nhiên lên tiếng: “Nếu muốn bái ta làm sư phụ thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Nghe Diệp Tinh nói vậy thì vẻ ủ rũ trên mặt Thạch Lăng lập tức bay sạch, ánh mắt mong đợi nhìn Diệp Tinh.

“Ta cho ngươi thời gian năm mươi nghìn năm, nếu như ngươi có thể đột phá lên Bất tử cảnh thì ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ.” Diệp Tinh mỉm cười.

“Năm mươi nghìn năm? Bất tử cảnh?” Thạch Lăng nghe vậy thì sắc mặt hơi biến hóa, chuyện này độ khó rất cao, lịch sử Huyễn tộc không có mấy người làm được.

“Được rồi, ta phải đi đây.” Diệp Tinh nói xong thì cũng không nói thêm gì nữa.

Vút!

Bóng dáng hắn lập tức bay lên hư không.

Trong hư không xuất hiện một vòng xoáy kỳ lạ, Diệp Tinh bay tới đó, sau đó lập tức biến mất.

“Lâm Mặc đại nhân.” Thạch Lăng nhìn theo vòng xoáy biến mất thì nắm chặt tay lại, ánh mắt đầy vẻ kiên định.

“Năm mươi nghìn năm sau ta nhất định có thể đạt tới Bất tử cảnh!”

...

Bên trong bình nguyên mênh mông vô tận, xung quanh hoang vắng và cổ kính, vắng lặng, không có bất cứ dược thảo linh quả nào sinh trưởng.

Bình nguyên hoang vắng nhưng dưới đáy bình nguyên lại có một con sông dung nham, cho dù Đại đạo chi chủ tiến vào thì cũng sẽ bị thương nặng.

Hơn nữa, dòng sông dung nham này còn tạo thành những cự nhân dung nham thực lực ngút trời.

Lần trước Diệp Tinh đến bình nguyên này đã bị cự nhân dung nham công kích, nếu như không phải cự nhân dung nham có thời gian hạn chế thì hắn đã bị giết chết rồi.

Vút!

Lúc này, một bóng dáng nhanh chóng xuất hiện ở một khu vực.

“Trở về?” Diệp Tinh đứng trong hư không, nhìn bốn phía xung quanh.

Lúc này, nhìn lại bình nguyên Hoang Vũ, hắn lại có một cảm giác khác hoàn toàn.

Lần đầu hắn tới bình nguyên Hoang Vũ là mới tu luyện chưa tới một ngàn năm, kết quả là ở trong Huyễn tộc tận tám trăm năm!

“Mặc dù thân phận chính của mình là Nhân tộc, nhưng nếu như sau này có năng lực thì che chở cho Huyễn tộc một chút cũng được.” Diệp Tinh nghĩ thầm.

Lần này hắn ở Huyễn tộc thực sự đã nhận được những lợi ích to lớn.


Bình Luận (0)
Comment