Lúc này Triệu Thận cũng nhìn người thanh niên Trương gia nhìn qua rất nho nhã kia.
So sánh với nhau, cả người cậu ngăm đen, trên người thậm chí có một phần vết thương, đây là vết thương mài giũa ở phụ cận Huyền Nguyên Tông.
"Thời gian mười năm, không nghĩ tới cậu ta đều lợi hại như vậy." Triệu Thận không nhịn được cảm thán trong lòng.
Tuy rằng cậu tiến vào Huyền Nguyên Tông tồn tại như thần linh, thế nhưng trong mắt cậu lúc này lại có một tia hâm mộ.
"Chờ sau này luyện võ thành công, ta về đến nhà nhất định sẽ đọc sách, xem có thể đạt được thứ hạng gì? Ta nghe nói cũng có nhiều người đọc sách trên 50 tuổi.” Cậu từ nhỏ đã rất có hứng thú đối với đọc sách, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng vẫn có một tia chờ mong.
Thực lực đệ tử Huyền Nguyên Tông khi đạt tới cảnh giới nhất định có thể lựa chọn rời đi, chỉ là hầu như đại bộ phận đều sẽ lựa chọn ở lại.
"Nhanh thôi, với tốc độ tiến bộ của ta không quá mười năm là có thể học võ thành công, đến lúc đó hỏi cha về tung tích của mẹ, thậm chí có thể dùng điểm cống hiến mời một vài sư huynh hỗ trợ."
Triệu Thận ước mơ trong lòng: "Chờ mẹ trở về, ta một bên đọc sách, một bên học tập luyện đan với Diệp thúc." Cậu luôn ôm ấp một cuộc sống như vậy.
Đám người rất nhanh tản đi, mà Triệu Thận dọc theo con đường trong trí nhớ, nhanh chóng đi tới một chỗ.
Nhưng đi tới nơi, cậu lại lập tức sửng sốt.
Trước mắt vốn là phủ đệ khổng lồ, lại hóa thành một mảnh phế tích, ngay cả xung quanh cũng bị ảnh hưởng rất lớn, khu vực bốn phía không có bất kỳ nhà cửa nào tồn tại.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Sắc mặt Triệu Thận chợt biến hóa, ánh mắt âm tình bất định nhìn mảnh phế tích này.
Nơi này là Triệu phủ!
“Xem những mảnh vụn xám này chứng tỏ phế tích này đã tồn tại một thời gian!”
Nhưng mà đã trải qua rất nhiều chuyện, cậu cũng không phải đứa trẻ non nớt kia, ngồi xổm xuống nhanh chóng phán đoán ra một số chuyện.
"Hử?" Bỗng nhiên Triệu Thận nhìn về phía xa xa.
Nơi đó có một thân ảnh xuất hiện, đang quan sát nơi này.
Soạt!
Nhất thời Triệu Thận đi tới.
Cậu đè nén phẫn nộ trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Xin chào, xin hỏi nơi này xảy ra chuyện gì sao?"
Người đàn ông trung niên đi tới nơi này thấy Triệu Thận trên người mang theo vết thương, sau lưng có một thanh trường kiếm, cả người ngăm đen, trong lòng có chút sợ hãi.
Ông ta vội vàng nói: "Nơi này là Triệu phủ, nhưng mà mười năm trước nơi này bỗng nhiên nổi lên một trận hỏa hoạn, thiêu diệt hết nơi này."
"Hỏa hoạn? Mười năm trước?" Nghe vậy sắc mặt Triệu Thận nhất thời biến đổi.
Đó là thời gian cậu rời khỏi Triệu phủ.
"Vậy ngươi có biết vì sao xảy ra hỏa hoạn không?" Triệu Thận tiếp tục hỏi.
"Không biết." Người đàn ông trung niên lắc đầu, tự mình nói.
"Lúc ấy trên đường phố rất nhiều người đều nhìn thấy, lúc ấy lão Triệu gia có thể phong quang, tiểu thiếu gia nhà bọn họ thậm chí bái nhập Huyền Nguyên Tông, đó chính là nơi có thần minh." Ông ta rõ ràng có chút khẩn trương, nội dung nói cũng không mạch lạc.
"Sau khi xảy ra hỏa hoạn rất nhiều người đến dập lửa, nhưng những ngọn lửa này rất quái dị, vô luận như thế nào cũng không dập tắt được, toàn bộ Triệu phủ không có bất kỳ người nào chạy thoát ra ngoài. Có người nói đây là hình phạt của ông trời, cuối cùng khu vực xung quanh không ai dám ở.
Nghe người đàn ông trung niên nói, sắc mặt Triệu Thận âm trầm, tâm cơ hồ hoàn toàn chìm vào trong vực sâu.
"Làm sao có thể xảy ra chuyện này?" Cậu đứng trên đống đổ nát.
Dựa theo lời của người đàn ông này, toàn bộ người Triệu phủ đều đã chết.
Người đàn ông trung niên thấy cậu không hỏi nữa, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
"Thiếu gia Triệu Thận." Đang nghĩ, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
Một cô gái với một vết sẹo trên khuôn mặt mang theo vẻ kinh nghi bất định, sau đó chạy đến.
"Ngươi là... Tiểu Đình?" Nhìn thấy cô gái trước mắt, nghe được xưng hô của cậu, Triệu Thận sửng sốt một chút, sau đó có chút không xác định nói.
"Là ta đây! Ta là Tiểu Đình, thiếu gia Triệu Thận, thật sự là người.” Cô gái Tiểu Đình kích động nói.
Lúc này Triệu Thận càng thêm kích động, vội vàng hỏi: "Tiểu Đình, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi có thể sống sót từ hỏa hoạn? Còn cha ta thì sao? Diệp thúc đâu?"
Cậu vừa rồi đều cho rằng tất cả mọi người đã chết, không nghĩ tới còn có người còn sống.
Cô gái Tiểu Đình có chút sợ hãi, nói: "Thiếu gia Triệu Thận, cha người và Diệp thúc ta không biết, ta là may mắn mới sống sót. Một ngày sau khi người đi nơi này liền xuất hiện đại hỏa, ta vừa vặn ở bên ngoài nên thoát khỏi một kiếp nạn. "
"Một ngày sau khi ta đi?" Nghe vậy, Triệu Thận sửng sốt.
Chu Đình gật gật đầu, nói: "Khi đó ta vừa vặn đi ra ngoài mua đồ, khi chờ trở về trong Triệu phủ liền bốc cháy, căn bản khó có thể dập tắt."
Trong mắt cô còn lưu lại sợ hãi: "Lúc ta đi ra ngoài gia chủ vẫn còn ở trong phủ, về phần Diệp thúc cũng là một mực luyện đan, sau đó ta liền không còn nhìn thấy bọn họ nữa."
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Thận đột nhiên biến đổi.
Không nhìn thấy, điều này chứng tỏ rất có thể cha mình cùng Diệp thúc đã chết.
Trên thực tế, hầu như tất cả thời gian Diệp Tinh đều ở trong cung điện luyện đan, chỉ có Triệu Thận thường xuyên đi tìm hắn, Triệu Thận không có ở đây, Chu Đình cũng không dám đi, hơn nữa thời gian ngắn ngủi, cô ấy cũng không biết Diệp Tinh đã rời đi đâu.