Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 242

“Nếu đã không tin vậy thì có gì mà không vững lòng?” Hạ Lâm cười nói: “Hôm qua, hôm nay giáo viên đều điểm danh, điểm chuyên cần của Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư bị trừ hết, điểm chuyên cần của Lãnh Huyên, Mộng Mộng, Giai Giai cũng bị trừ một nửa, cậu muốn học phần không đạt giống bọn họ kì sau phải thi lại?”

Chu San lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi! Không sao đâu, hiện giờ đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi, không ai tin những thứ đó!” Hạ Lâm cười nói.

Nhưng lời cô ta vừa dứt, lại có một trận ồn ào vang lên.

“Bên ngoài! Nhìn xem bên ngoài sao vậy!”

“Cột đen, trời ạ, đó là thứ gì?”

“Sao trời lại tối rồi?”

...

Trong phòng học một trận ồn ào vang lên, những sinh viên ngồi cạnh cửa sổ thậm chí không nhịn được mà đứng dậy, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Cả phòng học sáng trưng bỗng trở nên tối đen, bên ngoài trời cũng đen như vậy.

Giống như trước cơn mưa rào, phía chân trời bị mây đen bao phủ vậy.

“Đây là?” Hạ Lâm và Chu San nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy bầu trời vô cùng sáng tỏ trước kia đã biến mất, không thấy mặt trời nữa, phía xa, một cây cột đen khổng lồ trực tiếp cắm thẳng lên trời, trời nhanh chóng trở nên đen thui, hơn nữa mức độ ngày càng sâu.


“Thật sự trở nên tối đen rồi?”

Hạ Lâm và Chu San nhìn nhau, trong mát lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bọn họ nhớ tới lời Lâm Tiểu Ngư nói, bóng tối giáng xuống, thành phố Thượng Hải không an toàn, nơi an toàn là Tây An.

“Mau, mau gọi cho Tiểu Ngư!” Hạ Lâm hoảng sợ nói, cô ta lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Lâm Tiểu Ngư.

Nhưng lúc này điện thoại đã không gọi được nữa.

Trong một khoảng thời gian khi trụ đen khổng lồ giáng xuống, tín hiệu của trái đất hoàn toàn bị vô hiệu hóa, căn bản không gọi được, không lên mạng được.

“Làm sao đây? Làm sao đây?” Hạ Lâm và Chu San nháy mắt trở nên hoảng loạn, trong lòng hối hận.

Ngày tận thế này vậy mà lại là thật.

Mếu như tin lời Lâm Tiểu Ngư nói, hiện giờ bọn họ đã ở Tây An rồi.

...

Trên phố, Đổng Nguyệt đang đi dạo với bạn mình, mở chiếc ô che nắng, rất thỏa mãn.

“Uỳnh!”

Nhưng, trên trời bỗng truyền tới một tiếng vang kì lạ, sau đó từng đợt bóng đen bao phủ xuống, che mất mặt trời.

“Sao vậy?”

“Sao nháy mắt trời lại tối rồi?”

...

Những người trên phố gần như đều ngẩng đầu nhìn trời, sau đó trong mắt họ lộ ra vẻ kinh hãi.

Trên trời, một cây cột đen khổng lồ vô cùng đáng sợ, giống như từ trên trời rơi xuống, như cảnh tượng trong truyền thuyết, cực kỳ chấn động!

Mà sau khi giáng xuống, sắc trời nháy mắt tối sầm lại, trở nên đen nghịt với một tốc độ nhanh chóng.

“Mặt trời biến mất? Tận thế đen tối?” Đổng Nguyệt cảm thấy thay đổi này hoàn toàn trái với khoa học, nhớ tới tin nhắn hôm qua Diệp Tinh gửi cho ba mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi.


“Sao có thể? Ngày tận thế đen tối cậy mà lại là thật?”

Đổng Nguyệt lẩm bẩm nói, những gì xảy ra trước hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô ta.

Bỗng nhiên, trong lòng cô ta nổi lên một tia hoảng sợ!

...

Tiểu khu Thư Hương Tây An, Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn sắc trời bên ngoài thay đổi.

“Ngày tận thế mà tiểu Tinh nói xuất hiện rồi!” Diệp Kiến An, Lưu Mai nhìn tám cây cột đen khổng lồ đó.

Lúc này trong tiểu khu Thư Hương, đám người Giang Lam Thành đang phòng thủ.

“Quản lý, ngày tận thế đen tối thật sự tới rồi.” nhân viên mặc đồ bảo vệ bên cạnh ông ta kinh ngạc nói.

Giang Lam Thành cũng đang nhìn, có điều ông ta thu lại tầm mắt, nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: “Mọi người xốc lại tinh thần, người nhà chúng ta đều đang ở phía sau, đợi ông chủ trở về, chúng ta có thể học được năng lực giống như của ông chủ, chỉ có học mới có thể ứng phó với tận thế.”

“Đã biết, quản lí, nơi này tuyệt đối không có người dám xông vào.”

“Muốn vào đây, phải đạp qua xác tôi trước!”

...

Lập tức, mọi người đều nói.

Mấy ngày trước, Diệp Tinh trở lại nơi này một chuyến, hơn nữa thể hiện một chút năng lực khủng bố của mình.


Hắn làm như vậy một là để uy hiếp những người này, để cho bọn họ thu hết những suy nghĩ trong lòng lại, hai là cho bọn họ hi vọng, để bọn họ có động lực bảo vệ nơi này thật tốt.

Bởi vì Diệp Tinh từng nói, đợi hắn từ thành phố Thượng Hải quay về, bọn họ có thể học được năng lực thần kỳ giống Diệp Tinh.

Dưới tác dụng hai mặt này, bọn họ tất nhiên sẽ tận tâm tận lực làm tốt công việc của bản thân.

Cả thế giới thay đổi chóng mặt cùng một lúc, ở chỗ của Diệp Tinh, trái tim hắn đột nhiên lâng lâng lên.

“Xuất hiện rồi!” Vương Tam Đại và những người khác nhìn vào cây cột khổng lồ màu đen.

Lúc này, cây cột khổng lồ màu đen đứng sừng sững cách đó không xa.

Tuy rằng lúc trước tin những gì Diệp Tinh nói, nhưng thực ra trong lòng họ cũng có chút nghi ngờ, mà hiện tại sự nghi ngờ này đã hoàn toàn biến mất.

“Tiểu Ngư, mọi người cứ ở đây đi, nếu thấy quang đoàn (cụm ánh sáng) thì lập tức thu thập.” Diệp Tinh vội vàng nói.

Nói xong, hắn mang theo ý nghĩ, trực tiếp bay nhanh về phía cây cột khổng lồ màu đen phía xa.

Mười giây sau, hắn đã đến đây.

Cây cột khổng lồ màu đen nhìn thấy từ xa không có gì, nhưng khi nhìn từ khoảng cách gần lại hoàn toàn gây sốc.

Bình Luận (0)
Comment