Dưới bầu trời tối tăm bao phủ, xe của Diệp Tinh đang nhanh chóng di chuyển.
Hai bên đường, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều vết nứt, ngoài ra còn có một số thi thể.
Trong không khí, thỉnh thoảng có một mùi máu tươi truyền đến.
Ngoài ra trên đường, thỉnh thoảng có xe ô tô dừng lại, chặn đường.
Hiện tại tận thế đen tối bộc phát mới chưa tới một ngày, số người tử vong cũng không biết đã đạt tới con số gì rồi.
Hiện tại đường đi còn tương đối thông suốt, nhưng theo thời gian, người chết trên đường vì chạy trốn càng ngày càng nhiều, xe cũng sẽ bị kẹt trên đường, đến lúc đó muốn bình thường lái xe đều là một chuyện rất khó khăn.
Đương nhiên, những thứ này căn bản không phải là vấn đề với Diệp Tinh.
Gặp phải trở ngại, tay phải hắn vung lên trực tiếp đem xe thu vào trong nhẫn không gian, sau đó trực tiếp đi vòng qua là được.
Cho dù không có nhẫn không gian, hay có một chiếc xe tải lớn chắn ở trước đường, cũng sẽ bị Diệp Tinh một cước đá bay.
"Những cây cột khổng lồ này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà đến đây?"
Diệp Tinh trong lòng âm thầm nghĩ.
Bây giờ ngày tận thế đen tối đã đến, nhưng hắn vẫn không biết gì về những cây cột màu đen kia.
- Gào!
Xa xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm gừ, có vẻ như là ánh đèn xe của Diệp Tinh hấp dẫn sự chú ý của dị thú.
Không đến mấy giây, mặt đất đều truyền đến một trận rung động, sau đó một con dị thú giống tê giác lao ra, trong mắt đỏ ngàu, không chút sợ hãi vọt tới chỗ Diệp Tinh.
Dưới ảnh hưởng của dị năng trong cây cột khổng lồ, những dị thú này tựa như theo bản năng trời sinh muốn công kích nhân loại.
- Vừa mới đạt tới cảnh giới luyện thể liền vọt tới? Diệp Tinh lắc đầu, nắm tay phải.
- Bập bùng!
Thân hình con tê giác kia nhất thời không cách nào nhúc nhích, đồng thời trên người dâng lên từng ngọn lửa, hoàn toàn bao vây dị thú lại.
Trong vòng chưa đầy một giây, con tê giác đã biến thành tro tàn.
Thịt dị thú cũng không thể ăn, chỉ những con thú không biến thành dị thú mới có thể ăn.
Dị thú cũng có thể sinh sản, sinh ra có khả năng là dị thú, có khả năng không phải.
Kiếp trước có những người mạo hiểm chuyên đi những khu vực có dị thú săn bắt những động vật bình thường kia.
Dễ dàng giải quyết xong dị thú tê giác này, Diệp Tinh đang muốn rời đi.
"Vo ve!"
Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên, trùng tầm bảo Tiểu Hắc lại phát ra thanh âm.
- Có bảo vật xuất hiện? Diệp Tinh trong lòng khẽ động, dừng xe lại.
Hắn mở cửa xe, đi đến một nơi theo hướng dẫn của Tiểu Hắc.
Ở đây có một chiếc xe tải bị gãy làm hai đoạn, trên bầu trời tối tăm, xe tải cứ như vậy yên tĩnh ở lại, không có gì đặc biệt.
Nhưng mà khi Diệp Tinh ngày càng đến gần lại cảm giác được hai đạo hô hấp rất nhỏ.
Hắn mở đèn pin chiếu rọi một chút, dưới ghế cửa xe, có hai đứa nhỏ nhìn qua tuổi còn nhỏ đang nín thở, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn.
Hai đứa trẻ trông chỉ mười tuổi, một đứa thậm chí chỉ bảy hoặc tám tuổi.
Bọn nó vừa rồi nhìn thấy Diệp Tinh chiến đấu, con tê giác khổng lồ dễ dàng đem mặt đất dập nát lại ở trong tay Diệp Tinh không có bất kỳ lực ngăn cản nào,bị ngọn lửa thiêu trụi thành tro tàn.
Cảnh tượng như vậy đối với hai đứa nhỏ mà nói vô cùng đáng sợ!
Diệp Tinh nhìn hai đứa nhỏ đang trốn trong xe, chuẩn xác mà nói là nhìn một viên đá màu trắng trong tay cô bé kia.
- Bạch noãn thạch!
Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia vui sướng.
Bạch noãn thạch là một loại đá rất đặc thù, có thể ôn dưỡng thân thể của mình, hơn nữa có thể làm cho tâm tình của mình khôi phục bình tĩnh, thuộc loại bảo vật phụ trợ.
Tuy không có tác dụng với việc gia tăng thực lực, nhưng các cường giả đỉnh cấp lại đều muốn đạt được.
Bởi vì nếu có bạch noãn thạch phụ trợ, tu luyện sẽ càng thêm thoải mái một chút.
Hơn nữa chỉ cần một bộ phận nhỏ bạch noãn thạch đã có tác dụng như vậy, nếu có một viên lớn hơn cũng đủ cho nhiều người sử dụng.
"Viên đá trắng kia cho anh đi." Diệp Tinh chỉ chỉ hòn đá trong tay nhìn cô bé nói.
"Anh." Cô bé hoảng sợ nhìn Diệp Tinh, không ngừng lui về phía sau lưng cậu bé.
Cô bé căn bản không dám trả lời câu hỏi của Diệp Tinh.
Trong mắt cô bé, Diệp Tinh lúc này giống như ác ma.
Cậu bé cũng rất sợ Diệp Tinh, nhưng có em gái ở bên cạnh, cậu lấy hết dũng khí nhìn Diệp Tinh nói: "Đá trắng có thể... có thể cho anh, nhưng... anh... anh phải hứa với chúng em một... một điều kiện.” Cậu bé nói chuyện một chút lắp bắp vì sợ hãi.
"Điều kiện? Em sợ hãi anh như vậy, nếu anh trực tiếp cướp nó đi thì em có cách nào ngăn cản anh sao?" Diệp Tinh nhìn cậu bé, cười cười nói.
Cậu bé này không có bất kỳ thực lực gì lại dám nêu điều kiện với hắn?
"Anh không đáp ứng em liền đập nát viên đá này." Cậu bé cắn răng nói, muốn đi lấy bạch noãn thạch trong tay em gái mình.
"Như vậy thì sao?" Diệp Tinh cười cười, tay phải nắm chặt.
Cô bé kia phát hiện tay mình không thể khống chế nhất thời hoảng sợ, sau đó viên đá trong tay không tự chủ được bay đến trong tay Diệp Tinh.
"Hả? Linh lực hệ hỏa?" Sau khi lấy được bạch noãn thạch, Diệp Tinh nhìn về phía cô bé.
Vừa rồi lúc hắn cướp lấy bạch noãn thạch, phát hiện trên người cô bé này có một cỗ linh lực hệ hỏa đang dao động.
Hắn quay sang nhìn cậu bé.
- Cũng là hệ hỏa!
Diệp Tinh trong mắt lộ ra một tia kỳ dị.
Hai đứa trẻ này tuổi còn nhỏ như vậy mà đều đã có thể tu luyện, hơn nữa đã ngưng tụ ra hạt giống linh lực, thiên phú này rất mạnh a.