Khu vực xung quanh trở thành một vùng đất đỏ thẫm, không biết kéo dài tới tận nơi nào, xung quanh không còn bất cứ sinh mệnh nào sót lại!
Có điều giết được Kim Nguyên, Diệp Tinh không còn bất cứ lí do gì để lo lắng.
“Phía đông!”
Suy nghĩ trong lòng nháy mắt chuyển động, Diệp Tinh không kiểm tra thực lực của bản thân ở đây, bóng hắn lay động, nhanh chóng lướt về phía xa.
...
Cánh đồng hoang vu khổng lồ thẳng cánh cò bay, từng ngọn gió thổi vô cùng mạnh mẽ, lạnh tới thấu xương.
Mặt đất nứt ra, rất nhiều nham thạch đã biến thành bụi nham thạch, không biết đã tồn tại bao lâu.
“Bây giờ rời khỏi thế giới Hắc Diệu!”
Lúc này Diệp Tinh đang đứng trên một cánh đồng hoang rộng lớn vô biên, tay phải vung lên, trong tay hắn xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen có khắc hoa văn kì lạ màu đen.
“Răng rắc!”
Tay phải hắn khẽ dùng lực, tấm lệnh bài màu đen này lập tức vỡ nát.
Ong...
Dao động của lệnh bài lóe lên, sau đó trước mắt Diệp Tinh xuất hiện một cánh cửa màu đen kì lạ, hắn không chút do dự mà bước qua.
Bước vào trong cánh cửa màu đen, Diệp Tinh chỉ cảm thấy trước mắt tối đi, sau đó thân thể xuất hiện trong một tòa cung điện khổng lồ.
Lúc này trong cung điện, một cường giả đầu trâu mặc áo giáp đen đang đứng chắp hai tay sau lưng.
Thấy vị cường giả này, Diệp Tinh vội vàng tiến lên, vô cùng cung kính nói: “Ra mắt đạo chủ Nguyên Giác!”
Cường giả đầu trâu trước mắt này là một vị chúa tể thế giới hùng mạnh.
“Diệp Tinh, ngươi đi ra từ thế giới Hắc Diệu?” Đạo chủ Nguyên Giác nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói: “Không biết ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
“Đạo chủ Nguyên Giác, tôi lấy được Hắc Diệu Thạch, chuẩn bị tự mình luyện hóa.” Diệp Tinh cung kính nói.
Những nhiệm vụ như vậy có hoàn thành hay không đối với hắn mà nói chẳng có ảnh hưởng gì lớn, Diệp Tinh cũng không định giao Hắc Diệu Thạch ra.
“Ồ? Xem ra có chút thu hoạch.” Trên mặt đạo chủ Nguyên Giác vẫn giữ vẻ tươi cười như cũ: “Có thể gia Hắc Diệu Thạch ở chỗ ta lúc nào cũng được, một viên một nghìn điểm Thời Không, nếu Diệp Tinh ngươi cần, có thể trực tiếp tới đây.”
Nghe vậy, Diệp Tinh lập tức nói: “Vâng.”
Trên người hắn có hơn một trăm viên Hắc Diệu Thạch, neus như hắn đồng ý, có thể nhanh chóng đổi thành hơn một triệu điểm Thời Không!
“Đi đi.” Đạo chủ Nguyên Giác phất tay.
Diệp Tinh cung kính lui xuống, hắn rời khỏi nơi này, tốn chút thời gian để tới ngũ trọng thiên.
“Woa, chủ nhân, cuối cùng ngài cũng về rồi?” Bước vào ngũ trọng thiên, số 11 trên đồng hồ của Diệp Tinh lập tức xuất hiện, ảo ảnh nhỏ bé nhìn Diệp Tinh, kích động nói.
“Số 11, đã lâu không gặp.” Diệp Tinh cười nói.
Số 11 bất đắc dĩ nói: “Chủ nhận, người tiến vào di tích, bí cảnh... đó hoàn toàn là dựa vào bản thân mình, chúng tôi không thể giúp đỡ được gì cả, hoàn toàn bị làn nhiễu sóng, tôi sắp nghẹn tới chết rồi.”
Nghe vậy, Diệp Tinh cười nói: “Số 11, hơn bốn năm này đã xảy ra những chuyện gì?”
Nghe Diệp Tinh hỏi như vậy, số 11 lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Chủ nhận, bốn năm trước căn bản không có chuyện gì xảy ra, nhưng một tháng trước lại xảy ra một chuyện lớn. Hỗn Vũ xông lên tầng thứ bảy của Tháp Đăng Thiên, Đồng Mục Sâm xông lên tầng thứ ba của Tháp Đăng Thiên rồi.”
“Hỗn Vũ xông lên tầng thứ bảy rồi?” nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ khiếp sợ.
Không cần nghĩ cũng biết để xông lên tầng thứ bảy thực lực phải lớn tới nhường nào!
“Chủ nhân, Hỗn Vũ là thiên tài tuyệt thế mà trăm triệu năm nhân tộc mới xuất hiện một người đó, thiên tài như vậy tốc độ tiến bộ tất nhiên khó mà tưởng tượng được, phát triển trong điều kiện bình thường thì ít nhất cũng là một cường giả Bất Tử Cảnh, theo tôi biết những thiên tài Đạo Tắc Cảnh như vậy một trăm năm xông tới tầng thứ mười của Tháp Đăng Thiên cũng có.” Số 11 lập tức nói.
“Tầng thứ mười?” Diệp Tinh gập đầu, nói: “Vậy Vô Ngân và Lư Vân Đạt thì sao?”
“Vô Ngân có tới rồi, nhưng không xông qua được tầng thứ ba, còn Lư Vân Đạt thì không xuất hiện, đoán rằng đang làm nhiệm vụ.” Số 11 nói những gì mà mình biết cho Diệp Tinh.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Tinh đã hiểu được phần nào những chuyện xảy ra trong thất trọng thiên thành Thời Không trong thời gian qua.
Nhìn thông tin trên đồng hồ một chút, Diệp Tinh lập tức liên lạc với người nhà.
Hắn và người nhà đã hơn bốn năm không liên lạc với nhau rồi, trên đồng hồ có rất nhiều cuộc gọi không được nhận.
...
Vút! Vút! Vút!
Diệp Tinh đứng trước cung điện, hắn vung tay phải, rất nhiều trường kiếm xuất hiện.
“Ở thế giới Hắc Diệu hơn bốn năm rồi, xem xem thực lực tăng thêm bao nhiêu!” Trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ mong chờ.
Hắn không kiểm tra thực lực của mình trong thế giới Hắc Diệu.
Vút!
Bảy trăm ba mươi thanh trường kiếm không ngừng bay lượn, tản ra dao động cực kì mãnh liệt.
“Bây giờ khống chế những trường kiếm này đúng là dễ dàng.” Mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ tươi cười.
Kiếm trận Bách Huyền càng về sau càng khó tiến bộ, Diệp Tinh trong thế giới Hắc Diệu miễn cưỡng mới có thể khống chế được bảy trăm ba mươi thanh trường kiếm, giờ đây khống chế những thanh kiếm này không còn chút khó khăn nào nữa.
“Hơn bốn năm, xem xem mình có thể khống chế bao nhiêu kiếm!”
Diệp Tinh hít thở sâu một hơi.
“Tăng thêm!”