Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 675

Hắn chỉ về phía bé gái đang ngồi trên ghế, trốn sau lưng anh trai mình, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Nghe vậy, cậu bé lập tức phản ứng, cậu vội vàng gật đầu, sau đó nghiến răng nói: “Được, nếu anh có thể chữa khỏi cho em gái tôi, chậu hoa này cho anh.”

Diệp Tinh cười nhẹ một cái, vung tay phải lên, sau đó có dược thảo màu trắng bay ra, trực tiếp bay tới trước mặt bé gái.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của cô bé, vậy mà từng tia sáng màu trắng nhanh chóng dung hợp vào phần chân bé.

“Ya!” sau khi dung hợp, bé gái lập tức kêu lên một tiếng ngạc nhiên, nỗi sợ trên mặt nháy mắt đã biến mất.

“Tiểu Đình, sao vậy?” cậu bé vội vàng hỏi.

Sau đó trong mắt cậu bé lộ ra vẻ chấn động.

Dưới ánh mắt cậu, phần chân trống không của em gái nhanh chóng gồ lên, sau đó từ trong ống quần có một đôi chân nhanh chóng mọc ra.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hai chân đã hoàn toàn mọc ra, giống hệt như một người bình thường.

“Đây....” cậu bé hoàn toàn chấn động.

Trước đó cậu muốn xua tan đau đớn của em gái, nhưng giờ đây tự nhiên em gái mình lại mọc ra một đôi chân.

“Anh hai, em có chân rồi.” Bé gái kinh hô, vô cùng vui vẻ nói.


Bé cảm nhận được chân mình chạm đất, thử đi một bước.

“Cũng không đau nữa.”

Trên mặt bé tràn ngập sự vui vẻ, cô bé nhìn Diệp Tinh, dường như cảm thấy Diệp Tinh cũng không còn đáng sợ nữa.

“Được rồi, chân của em gái em đã khỏi, có thể cho anh chậu hoa này rồi chứ?” Diệp Tinh cười khẽ, nói.

Dựa vào thân phận hiện giờ của hắn, còn chưa đến mức phải cướp của hai người trước mặt.

Hơn nữa, đối với hành động không chút do dự mà bảo vệ em gái của cậu bé, trong lòng hắn rất khen ngợi.

“Được.” cậu bé ngây ra, sau đó lập tức gật đầu, không chút do dự mà đưa châu hoa ra.

“Cảm ơn đại nhân đã đã cứu mạng em gái tôi!”

Cậu bé biết, chắc chắn mình đã gặp được nhân vật lớn rồi!

Người chết sống lại, xương trắng mọc ra thịt, đây là dược thảo quý báu tới mức nào cơ chứ?”

Tay phải đỡ lấy, chậu hoa liền bị Diệp Tinh cầm trong tay.

“Tới tay rồi!”

Hắn kiểm tra một chút, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng.

Linh lực tản ra, tất cả số đất trong chậu hoa này đều ẩn chứa linh lực nồng đậm, cộng lại hắn đã có tất cả hai mươi mấy decimet khối đất.

Trước đây ở ba nơi khác nhau Diệp Tinh chỉ lấy được tổng cộng mấy decimet khối mà thôi, giờ đây nháy mắt tăng lên gấp mấy lần.

Đối với cậu bé mà nói, bụi dược thảo đó rất trân quý, nhưng đối với hắn mà nói căn bản không đáng nhắc tới, 1 điểm Thời Không có thể đổi được một lượng lớn.

Tất nhiên, thực lực càng mạnh, dược thảo dùng để khôi phục thân thể càng trân quý. Bé gái trước mắt chỉ là một cô bé bình thường, dược thảo mà Diệp Tinh sử dụng cũng là loại bình thường nhất.

Tay phải vung lên, Diệp Tinh thu lại chậu hoa này, tức nhưỡng ở trong chậu hợp lại làm một với tức nhưỡng mà trước đây hắn lấy được.

Ong...

Canh Kim Trúc khẽ rung động, ánh sáng ánh bóng loáng như kim loại trên thân dường như rõ ràng hơn rất nhiều.


Nhìn cậu bé trước mắt, Diệp Tinh khẽ cười, nói: “Anh muốn hỏi một chút, đất trong chậu hoa này em lấy được ở đâu?”

“Đất trong chậu hoa?” Nghe vậy cậu bé ngây ra, sau đó nói: “Đó là do ba em lấy được trong một lần lên hệ ngân hà, sau đó vẫn luôn để trong nhà.”

Cậu bé cũng chỉ mới phát hiện ra đặc thù của chậu hoa trước đây không lâu.

“Hệ ngân hà?” Diệp Tinh nghe cậu bé nói vậy, hỏi thêm lần nữa: “Ba em đi đâu?”

“Hàn Vân Tinh.” Cậu bé vội vàng nói.

“Hàn Vân Tinh? Lẽ nào Hàn Vân Tinh có tức nhưỡng?” Lòng Diệp Tinh động một cái.

Trên hệ ngân hà có thể là sẽ có tức nhưỡng, có điều nếu không thăm dò sâu, căn bản không thể tìm ra.

Với thực lực của Diệp Tinh mà tìm kiếm trên một tinh cầu nhỏ bé như trái đất đã tốn mấy ba tháng, chỉ riêng việc hệ ngân hà có vô số tinh cầu thôi, ai sẽ khoan thai mà tìm kiếm chứ?

Lại hỏi thêm vài câu nữa, Diệp Tinh mới dừng lại.

Nhìn hai người trước mắt, tay phải Diệp Tinh vung lên, sau đó một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt cậu bé.

“Đây là thù lao dành cho việc em trả lời câu hỏi của anh.”

Soạt!

Sau khi nói xong, bóng Diệp Tinh lập tức biến mất không thấy.

Trong phòng, hai anh em nhìn Diệp Tinh bỗng nhiên biến mất, ngây ra.


“Anh hai, đây là nhẫn không gian.” Mắt bé gái sáng long lanh, nhìn chằm chằm nhẫn không gian.

Bé biết có nhẫn không gian, có điều nếu muốn có được nhẫn không gian thì phải có thân phận nhất định.

Nghe thấy tiếng nói của em gái mình, cậu bé nháy mắt phản ứng lại, cậu lập tức kiểm tra nhẫn không gian, trong mắt lộ ra vẻ chấn động.

“Tiểu Đình, chúng ta gặp được cơ duyên lớn rồi.” sau khi cậu bé khiếp sợ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vô cùng kích động.

Bên trong nhẫn không gian, có rất nhiều linh quả, trong những linh quả này đều ẩn chứa linh lực vô cùng phong phú, đoán chừng có thể khiến cho cậu bé và em gái mình tu luyện một thời gian rất dài.

Tùy ý lấy một linh quả ra thôi trong đó cũng ẩn chứa linh lực bỏ xa những quả mà trước đây cậu mang về.

Cậu bé nhìn về phía Diệp Tinh biến mất, lòng kích động.

“Cảm ơn!”

Nguyện vọng lớn nhất trước đây của cậu là khiến cho em gái mình không còn đau đớn nữa, giờ đây chỉ trong thời gian ngắn ngủi, em gái cậu đã hoàn toàn khôi phục, không những đau đớn biến mất, thậm chí còn mọc ra hai chân, hoàn toàn biến thành một người bình thường.

Giờ đây trên người cậu bé còn có một lượng lớn linh quả.

Đối với cậu mà nói, cuộc sống u ám của cậu nháy mắt đã tràn ngập ánh sáng.

Bình Luận (0)
Comment