Cho dù trước đó có chuẩn bị, nhưng Lăng Phong vẫn khó mà bình tĩnh được, cậu ta cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.
“Anh, đây là một trong các phân hội trưởng của sự kiện ở Tô Châu.” Diệp Phong giới thiệu cô gái bên cạnh.
“Diệp.... Diệp Tinh đại nhân.” Mặt cô gái đỏ bừng, nhìn Diệp Tinh lắp ba lắp bắp nói ra một cái tên, sau đó không thốt lên được lời nào nữa, chẳng còn một chút khí phách nào giống lúc trước đòi tìm Diệp Tinh kí tên, chụp ảnh chung.
Diệp Tinh cười gật đầu.
Mặc dù hai người trước mắt này trông trẻ, nhưng đã đột phá tới sơ kỳ Đạo Tắc Cảnh, tuyệt đối là thiên tài của trái đất.
“Chúng ta đi thôi!”
Diệp Tinh cười nói, tay phải hắn vung lên, phi hành khí xuất hiện, sau đó nhanh chóng đưa bọn họ bay tới một nơi xa.
...
Hai bên sàn đấu võ cực lớn của Tô Châu, rất nhiều người tụ tập ở đây.
Bởi vì Diệp Tinh là người Tô Châu, vậy nên trận chung kết sự kiện võ đạo được tổ chức ở trong thành phố Tô Châu.
“Đã sắp tới giờ rồi, sao vẫn chưa có dấu hiệu gì cho việc bắt đầu vậy?”
“Phải đó, sự kiện võ đạo là cuộc tuyển chọn thiên tài lớn nhất của trái đất đó.”
“Không rõ.”
Những người vây xem lúc này đang nhao nhao bàn tán, trên mặt họ hiện lên sự nghi ngờ, chỉ còn chưa tới hai phút nữa là tới giờ bắt đầu sự kiện, nhưng vậy mà không có người phụ trách nào tiến lên.
Lúc này có ba người đang đứng trong một khu vực, một chàng trai trông rất bình thường, vóc dáng hơi gầy, một cô gái trông rất đáng yêu, nhưng da hơi đen, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên.