Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 739

Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã qua một tháng.

Bên trong phủ đệ của Lam Nham, Diệp Tinh ngồi ở một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trên mặt đất có một ông lão đang ngồi xếp bằng, ở trước người ông ta có một bếp lò đang phập phồng, mặt trên điêu khắc các loại bí văn kỳ dị.

Lúc này bếp lò bị từng luồng dao động kỳ dị bao phủ, mà ở phía trên lò luyện thuốc có một đoàn chất lỏng màu lam, chất lỏng màu lam dần dần phân tán, lập tức phân làm hơn mười phần.

Trên không trung, mười một viên đan dược màu lam đang chậm rãi thành hình.

"Lam Nguyệt đan?" Diệp Tinh nhìn chất màu lam lỏng này, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.

Luyện đan sư là một chức nghiệp vô cùng kỳ dị ở trong vũ trụ. Trong vũ trụ, mỗi một loại dược thảo, linh quả đều có tác dụng riêng của mình, là dược thảo, linh quả chứa linh lực, hoặc là để khôi phục vết thương, hoặc là sử dụng với các mục đích khác.

Cho dù dược hiệu tương đương, nhưng mà cũng sẽ có sự khác nhau.

Mà luyện đan sư lại có thể khiến cho những dược thảo, linh quả này kết hợp lại với nhau, sử dụng một phương pháp nào đó để khiến cho dược hiệu trở nên càng mạnh hơn, như là tăng thêm chất xúc tác đặc thù.


Thậm chí có một vài phương thuốc luyện đan có thể khiến cho hiệu quả của dược thảo, linh quả được luyện chế hoàn toàn xảy ra thay đổi, biến thành đan dược có tác dụng khác.

"Diệp Tinh, ngươi cảm thấy hứng thú với luyện đan sao?" Lam Nham nhìn Diệp Tinh, thấy hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ông lão đang luyện chế, liền cười hỏi.

"Có chút hứng thú." Diệp Tinh mỉm cười nói.

Những đan dược kỳ dị này có tác dụng đặc thù, vô cùng thần kỳ, đương nhiên là hắn cảm thấy hứng thú.

"Con đường đan dược cực kỳ mênh mông, xuất hiện các loại đan dược với nhiều tác dụng khác nhau, thậm chí trở thành bộ phận không thể thiếu của các đại tộc." Lam Nham cảm thán nói.

Trong vũ trụ linh quả, dược thảo vô số, những linh quả, dược thảo này cũng có thể ngẫu nhiên phối hợp lại, có cơ hội kết hợp cùng nhau, được luyện chế thành đan dược.

Qua vô số năm phát triển, không biết có bao nhiêu chủng loại đan dược.

Mặc Uyên ở bên cạnh cũng gật đầu nói: "Có điều luyện đan sư cường đại rất khó xuất hiện, đan dược trân quý cũng rất khó xuất hiện. Phần lớn đan dược đều chỉ có tác dụng đối với những người dưới Bất Tử cảnh."

Trong lòng Diệp Tinh hiểu rõ, mỗi một loại phương thuốc đều phải trải qua vô số lần thí nghiệm mới thành công, mà dược thảo, linh quả trân quý cũng càng thêm ít.

Giống như quả Thời Không trên người Diệp Tinh, nếu đi sâu nghiên cứu nói không chừng có thể nghiên cứu chế tạo ra một loại phương thuốc, nhưng mà liệu Diệp Tinh sẽ lấy ra để làm thí nghiệm sao?

Cây thần Thời Không cũng phải hơn 10 triệu năm mới kết được mấy trái thôi.

Bảo vật như vậy trên cơ bản không ai nỡ dùng để nghiên cứu.

Như là một ít linh quả dược thảo trân quý có tác dụng đối với cường giả Bất Tử cảnh, thậm chí là đạo cường giả chủ cảnh, có mấy người sẽ chịu bỏ ra để làm thí nghiệm? Nghiên cứu chế tạo phương thuốc?

Ông...

Vừa nói xong, bỗng nhiên mười một đoàn linh dịch màu lam rốt cuộc hoàn toàn đọng lại ở trước người ông lão kia, mười một viên đan dược xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Ông lão nắm chặt tay phải, những viên đan dược này liền bay vào trong tay ông ta.


"Đại sư Việt Sơn." Lam Nham lập tức đi đến.

"Phủ chủ, luyện chế thành công." Ông lão mỉm cười nói, đưa mười một viên đan dược tới.

"Ha ha, đại sư Việt Sơn, thù lao đợi một lát sẽ tính cho ông." Lam Nham cười to nói, vui sướng nhìn mười một viên đan dược ở trước mặt.

Ông lão gật đầu, lập tức lui xuống.

Cầm đan dược, Lam Nham vung tay phải lên, liền có ba viên đi tới trước mặt Diệp Tinh.

"Diệp Tinh, ba viên Lam Nguyệt đan này ngươi nhận lấy đi." Lam Nham mỉm cười nói.

Diệp Tinh mỉm cười, nói: "Được."

Hắn không cự tuyệt.

Thật ra Lam Nguyệt đan có một tác dụng rất trân quý, nó có thể bảo trì trạng thái thả lỏng tuyệt đối cho người dùng, dưới loại trạng thái này, lĩnh ngộ đạo tắc càng dễ dàng hơn, nói không chừng có thể chạm đến đến Hạt giống Hư Không.

Cho nên, Lam Nguyệt đan có thể gia tăng xác suất đột phá đến Hư Không cảnh!

Lam Nham thấy Diệp Tinh nhận lấy, lại vui sướng.


Diệp Tinh chính là tuyệt thế thiên tài mấy trăm triệu năm mới xuất hiện của nhân tộc, theo ông ta là vô cùng cần thiết để kết giao, cho nên lần đầu tiên Diệp Tinh đến ông ta liền mở không gian Lam Nguyệt ra, thậm chí đưa tặng Lam Nguyệt đan.

Bởi vì, chỉ cần Diệp Tinh không ngã xuống, tương lai thực lực sẽ dễ dàng vượt qua ông ta.

Về phần Khôn Ly, ông ta hoàn toàn không để ý.

Nếu không phải sau lưng người này là gia tộc Hỏa Yểm, ông ta cũng lười phản ứng.

Gia tộc Hỏa Yểm khổng lồ đến mức nào chứ? Cường giả Bất Tử cảnh đều có rất nhiều, lại càng đừng nói đến Chân Linh cảnh, thông thường thiên tài có thiên phú đạt tới Chân Linh cảnh là đã đạt tới cực hạn của đạo tắc, bị nhốt ở bước cuối cùng không thể đột phá, giống như mấy người thị vệ của Diệp Tinh cũng là như thế.

Phần lớn người cả đời đều không thể đột phá, mãi cho đến khi chết đi.

Khôn Ly đến bây giờ đã tu luyện mấy triệu năm, vậy mà lĩnh ngộ đạo tắc thậm chí còn chưa đạt tới cực hạn, thiên phú bình thường, thiên phú như vậy muốn đột phá đến Bất Tử cảnh, trừ phi xuất hiện một ít kỳ tích.

Lam Nham ông luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, người đáng giá để ông kết giao ông sẽ đối đãi nhiệt tình, không đáng kết giao thì ông sẽ hoàn toàn mặc kệ.

Nói vài câu, Diệp Tinh cười nói: "Phủ chủ Lam Nham, quấy rầy nhiều ngày, tôi cũng nên đi rồi."

Bình Luận (0)
Comment