“Thiên Lan giới? Đó là nơi nào thế?” Vũ Mạch và Vũ Hoành đều ngẩn cả người, Vũ Hoành còn hỏi Diệp Tinh.
Cậu ta biết không ít tin tức, nhưng đều là tin tức liên quan tới vị diện Tân Nguyệt. Đối với cậu ta mà nói, Tân Nguyệt giới chính là toàn bộ vũ trụ, căn bản không biết cái gì gọi là Thiên Lan giới.
“Diệp Tinh đại nhân, Thiên Lan giới là ở đâu trong đại lục Tân Nguyệt thế? Sao ta không biết nhỉ?” Vũ Hoành tò mò hỏi.
Diệp Tinh nghe cậu ta hỏi thế thì bật cười: “Thiên Lan giới không ở đại lục này.”
“Không ở đại lục này? Vậy Diệp Tinh đại nhân ngươi là tới từ thế giới bên ngoài sao?” Gương mặt Vũ Hoành lộ vẻ kinh ngạc.
Vũ Mạch cũng khiếp sợ nhìn Diệp Tinh.
Bọn họ thực sự gặp được cường giả đến từ thế giới bên ngoài.
Mặc dù trong sách cổ cũng ghi là có những thế giới khác nữa, nhưng phần lớn cuộc đời của bọn họ chỉ trải qua ở trong thành, đại lục Tân Nguyệt đối với bọn họ mà nói chính là vũ trụ vô biên, chưa bao giờ nghĩ tới thế giới khác.
...
Bên trong gia tộc Ba Quân, trong cung điện khổng lồ, lúc này đã có hai người yên lặng đứng đó.
Trước mặt bọn họ là một lò luyện đan, bên cạnh lò luyện đan có rất nhiều thảo dược, linh quả, thậm chí là những bụi cây cỏ rậm rạp.
Cứ một lúc lại có một đợt thảo dược, linh quả được đưa vào trong lò luyện đan.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
“Trưởng lão, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Bóng dáng nhanh chóng lao vào đến nơi, giọng điệu vô cùng cung kính.
“Có chuyện gì?” Hai người đang luyện chế đan dược cũng không dừng lại, một người trong số đó hỏi.
“Chúa tể Thiên Lan giới Diệp Tinh xin gặp.” Người này nhanh chóng nói.
“Diệp Tinh? Hắn tới nơi này làm gì?” Một vị trưởng lão khác nghe thế thì nghi ngờ hỏi.
Tất nhiên bọn họ biết Diệp Tinh là ai.
Dựa vào bối cảnh của gia tộc bọn họ thì không cần phải lấy lòng Diệp Tinh, nhưng vẫn cần đối đãi cẩn trọng một chút, dù sao Diệp Tinh cũng có quá nhiều tiềm lực.
Người kia tiếp tục bẩm báo: “Ngoài Diệp Tinh ra vẫn còn hai người nữa, họ nói mình là tộc nhân của gia tộc Ba Quân chúng ta, Diệp Tinh đi cùng bọn họ. Căn cứ theo suy đoán thì có lẽ Diệp Tinh đã đưa bọn họ trở về.”
“Người trong tộc ta?” Một giọng nói vang lên.
Suy nghĩ một chút, người này nhìn người bên cạnh: “Hắc Mặc, đi thu xếp người xét nghiệm huyết thống cho hai người kia, nhân tiện ra chào hỏi Diệp Tinh một chút.”
“Vâng, đại ca.” Người kia gật đầu, nhanh chóng ra ngoài.
...
Bên ngoài cung điện, nhóm Diệp Tinh đang đứng chờ.
“Có người tới.”
Hai bóng dáng đang từ trong cung điện đi ra bên ngoài.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mặt trắng, không có râu, mặc một bộ trường bào màu đen, trên trường bào có những đường hoa văn màu đen bí ẩn.
Phía sau là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, tươi cười bước tới, trong tay còn bưng theo một chiếc đĩa, bên trong đĩa đựng hai cây kim nhỏ và hai bát nước.
“Diệp Tinh, Mặc Uyên.” Người đàn ông trung niên nhìn thấy Diệp Tinh và Mặc Uyên thì tươi cười chào hỏi: “Xin tự giới thiệu, ta là Hắc Mặc.”
“Xin chào.” Diệp Tinh gật đầu một cái.
Hắc Mặc chính là một trong những cường giả Bất tử cảnh của gia tộc Ba Quân, trước đây hắn đã nghe ngóng một số tin tức rồi.
“Tam trưởng lão!” Hai thị vệ thấy ông ta thì cung kính chào.
“Trưởng lão?” Vũ Mạch và Vũ Hoành nghe hai thị vệ gọi người vừa tới thì trong mắt đều là vẻ khiếp sợ.
Bọn họ biết, trong gia tộc Ba Quân, chỉ những người đạt tới Bất tử cảnh mới được gọi là Trưởng lão.
Nói cách khác, người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt bọn họ đây chính là một Bất tử thần mình!
Bọn họ chưa từng gặp một sự tồn tại mạnh mẽ như thế này bao giờ! Cho dù lúc trước Vũ Hoành luôn miệng nói để Bất tử thần minh chỉ điểm cho Diệp Minh, nhưng đến khi Bất tử thần minh thực sự xuất hiện trước mắt cậu ta thì cậu ta lại sợ hãi không dám nói câu nào.
Nhưng điều khiến bọn họ càng sợ hãi hơn chính là vị Bất tử thần minh cường đại này lại có thể nhiệt tình với Diệp Tinh như vậy.
“Chúa tể Thiên Lan giới? Thân phận này to lắm à?” Vũ Hoành thầm nghĩ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hai chị em Vũ Mạch Vũ Hoành, Hắc Mặc cười nói: “Hai người chính là người lưu lạc bên ngoài của gia tộc Ba Quân sao?”
“Xin ra mắt tam trưởng lão!” hai chị em nghe thấy Bất tử thần minh hỏi thì lập tức cung kính chào hỏi.
“Hân Nhã, kiểm tra huyết mạch của bọn họ.” Hắc Mặc phân phó.
“Vâng.” Cô gái sau lưng đáp lời.
Cô gái nhìn Vũ Mạch và Vũ Hoành, cười nói: “Hai người giơ tay ra.”
Vũ Mạch, Vũ Hoành không dám trái lời, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Vút! Vút!
Hai cây kim bay ra, nhanh chóng đâm lên ngón giữa của Vũ Mạch và Vũ Hoành, sau đó cây kim dài đẫm máu rơi xuống bát nước bên dưới.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người ở đây, hai bát nước trong suốt đột nhiên chuyển thành màu xanh da trời.
“Đây là đang kiểm tra huyết mạch?” Diệp Tinh lặng lẽ quan sát.
Nhân tộc vô cùng khổng lồ, trong đó lại có vô số chi nhánh, tộc vượn người, tộc người cáo...Một số tộc quần có huyết mạch kỳ lạ thường có những phương pháp kiểm tra huyết mạch rất đặc biệt.
Điều này rất phổ biến trong vũ trụ, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Tinh được tận mắt chứng kiến.
Nhìn thấy hai bát nước biến thành màu xanh da trời, tam trưởng lão Hắc Mặc lộ ra nụ cười ôn hòa: “Hoan nghênh các con về nhà.”
Vũ Mạch và Vũ Hoành được “thông qua” cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người thực ra cũng không hoàn toàn xác định mình có phải tộc nhân của gia tộc Ba Quân hay không. Nhưng xem tình hình trước mắt thì Bất tử thần minh đã công nhận thân phận của họ rồi.
“Hai người đi theo ta, lát nữa ta sẽ dẫn hai người đến nơi ở.” Hân Nhã mỉm cười kéo Vũ Mạch và Vũ Hoành sang một bên.