Thời gian trôi rất nhanh, một tháng đã qua.
Lúc này có không ít người ra vào phủ đệ Ba Quân.
“Nhiều người quá.” Một cậu bé khoảng mười tuổi đứng nhìn rồi kêu lên.
“Đó là thế lực của núi Đoạn Liệt! Một trong những thế lực to lớn nhất đại lục Tân Nguyệt.”
“Đó là thế lực sông Chung Hồn!”
“Oa, có bao nhiêu Bất tử thần minh.”
Cậu bé đứng từ xa, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Vũ Hoành, em yên lặng một chút cho chị!” Bên cạnh cậu ta là một cô gái nữa, cô gái mặt đầy lo lắng.
Tất cả đều là những thế lực to lớn, thế mà em trai cô ta lại không chịu an phận một chút nào.
“Chị, chị không cần lo lắng, nơi này là phủ Ba Quân, em không làm gì cả, bọn họ chẳng dám làm gì em đâu.” Vũ Hoành hưng phấn nói.
Bỗng nhiên thân thể cậu ta run lên, phía xa có một luồng sát khí đang tới, trong lòng Vũ Hoành lập tức thấy lạnh như băng.
“Là thế lực phủ Huyết Đao!”
“Bọn họ cũng tới.”
“Lần này có nhiều thế lực tới giam gia quá.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó.
“Ơ, bên cạnh Kuiba hình như là Diệp Tinh.”
“Đúng vậy, chính là Diệp Tinh, hắn tới đại lục Tân Nguyệt?”
Mọi người đang chú ý tới đoàn người phủ Huyết Đao, nhìn thấy Diệp Tinh thì ai cũng ngạc nhiên.
Vũ Hoành bị luồng sát khí đó dọa cho tới mức không dám nói câu nào, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Tinh thì cậu ta lại nhanh chóng hưng phấn, nhảy nhót nói: “Chị, là Diệp Tinh đại nhân kìa.”
Cậu ta lập tức chạy tới trước mặt Diệp Tinh, mừng rỡ hét lên: “Diệp Tinh đại nhân, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Diệp Tinh nhìn Vũ Hoành, tươi cười: “Ừ.”
“Diệp Tinh đại nhân.” Vũ Mạch cũng chạy đến theo Vũ Hoành, tươi cười nhìn hắn. Vũ Mạch nhìn vẻ ngoài rất điềm đạm nho nhã, nhưng trong mắt cũng không giấu được vẻ vui sướng.
Diệp Tinh khẽ gật đầu với cô ta một cái coi như chào hỏi.
“Sư đệ, đây chính là hai người mà đệ cứu được trên đường đó sao?” Kuiba cười hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Tinh trả lời.
Mấy người nhanh chóng đi vào trong phủ đệ to lớn.
“Ha ha, Kuiba, hoan nghênh hoan nghênh.” Vừa tiến vào trong thì tam trưởng lão Hắc Mặc đã tươi cười ra đón.
Ông ta còn niềm nở hơn cả lần đón Diệp Tinh lúc trước.
Không niềm nở không được, Kuiba không phải Diệp Tinh, thực lực của anh ta vô cùng cường đại, gia tộc Ba Quân bọn họ ngoại trừ đạo chủ Ba Quân ra thì những Bất tử cảnh khác có liên thủ với nhau cũng không phải là đối thủ của Kuiba.
Cường giả như thế này chỉ có Đạo chủ cảnh mới có thể áp chế.
Hắc Mặc nhìn Diệp Tinh, gật đầu: “Diệp Tinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Diệp Tinh cười một tiếng. Vũ Mạch và Vũ Hoành nhìn thấy Hắc Mặc thì đều cung kính chào hỏi.
“Hai con mau đi chuẩn bị kiểm tra đi.” Hắc Mặc nhìn hai người phân phó.
“Vâng, tam trưởng lão.” Chị em Vũ Mạch Vũ Hoành không dám do dự, vội vàng cung kính nói.
Sau khi phân phó xong, Hắc Mặc cáo lỗi một tiếng, sau đó lại tiếp tục đi nghênh đón các cường giả Bất Tử cảnh khác.
“Diệp Tinh đại nhân, hai chị em ta phải đi kiểm tra thiên phú luyện đan đây, gặp lại sau nha.” Vũ Hoành cười, khoát tay một cái.
“Kiểm tra thiên phú luyện đan?” Ánh mắt Diệp Tinh hơi nhướn lên.
“Diệp Tinh đại nhân, thiên phú của chúng ta được kiểm tra thông qua ba cây trụ Đan Văn.” Vũ Mạch giải thích.
“Ha ha, sư đệ, phía trên trụ Đan Văn có truyền thừa luyện đan, nghe đồn những ai có thể khiến trụ Đan Văn dao động thì chính là người có thiên phú luyện đan. Dao động càng lớn thì thiên phú càng mạnh, nếu như có thể khiến cho cả ba trụ Đan Văn đều dao động thì người đó chắc chắn là một thiên tài luyện đan cường đại nhất.” Kuiba ở bên cạnh cười nói với Diệp Tinh.
“Thì ra là như thế.” Diệp Tinh gật đầu một cái.
Hai chị em Vũ Mạch, Vũ Hoành rời đi, Diệp Tinh và Kuiba cũng về chỗ ngồi của mình.
Vào thời điểm này, trong phủ Ba Quân đã sắp xếp đầy đủ chỗ ngồi, phân biệt thành từng phía, vừa vặn có thể vây quanh trụ Đan Văn.
Những khách mời liên tục bước tới, một tiếng sau đó, sự kiện luyện đan bắt đầu.
Vút! Vút! Vút!
Trên đài cao, từng bóng người không ngừng xuất hiện. Tổng cộng có bảy bóng dáng, người nào người nấy để toát ra khí thế cường dại.
Đây chính là bảy cường giả Bất tử cảnh của gia tộc Ba Quân.
Người đứng đầu là một ông già râu trắng, người này trông vô cùng lạnh lùng, nhìn qua là biết chắc chắn là một người cứng ngắc bảo thủ.
Sáu người ngồi xuống vị trí, nhưng có một người không ngồi, đó chính là tam trưởng lão Hắc Mặc. Ông ta nhìn xuống phía dưới, cười to: “Hoan nghênh mọi người tới tham gia sự kiện luyện đan của phủ Ba Quân chúng ta. Không nói nhiều lời nữa, ta xin phép được tuyên bố, sự kiện luyện đan chính thức bắt đầu.”
“Rắc rắc!”
Bỗng nhiên khu vực trung tâm đình viện phát ra những tiếng động lớn, sau đó, cánh cửa đình viện trực tiếp mở ra.
“Mở ra rồi!”
Diệp Tinh nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, ánh mắt đầy vẻ chờ mong.
Lúc này, chiếc chìa khóa bí ẩn bên trong nhẫn không gian của hay bắt đầu dao động.
Nhưng bên trong đình viện luôn tồn tại một thứ gì đó ngăn cách sự khám phá của ý thức.
Dưới sự mong đợi của Diệp Tinh, cửa đình viện mở ra hoàn toàn, quanh cảnh bên trong hiện ra trước mặt mọi người.
Ba trụ Đan Văn khổng lồ, phía trên được bao phủ bởi từng luồng ánh sáng. Từ bên ngoài nhìn vào không rõ lắm, nhưng xung quanh những trụ Đan Văn này còn được đặt cả những bảo vật có hình dạng vô cùng kỳ dị.