“Không cần tiền, tặng em đó.” Diệp Tinh cười, nói: “Em có thể hấp thụ linh lực trong đó, giảm bớt sự mệt mỏi.”
Lúc này trông cô bé rất mệt, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn luôn kiên trì.
Thể chất của cô bé quá yếu.
“Được rồi, tiếp tục dẫn đường đi, đi tới nơi tiếp theo!” hắn không nói nhiều thêm nữa, trực tiếp nói.
“Ừm, ừm, được, cảm ơn Diệp Tinh đại nhân.” Cô bé dường như có chút ngốc nghếch, nghe Diệp Tinh nói vậy, khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự vui vẻ.
Cô bé hấp thụ một chút linh lực bên trong quả Băng Mạch, rõ ràng thoáng cái đã khôi phục rất nhiều, sau đó cẩn thận cất quả Băng Mạch vào trong túi trữ vật của mình.
Làm xong tất cả cô bé vội vàng dẫn đường.
Khoảng thời gian tiếp theo Diệp Tinh lại nhạy bén phát hiện ra được mấy quả Băng Mạch.
Có điều hắn tặng hết cho cô bé.
“Diệp Tinh đại nhân, ngươi giỏi quá.” Cô bé nắm một quả trong tay, rất vui vẻ nói: “Chị ta thường tới đây, nhưng không phát hiện ra quả Băng Mạch nào.”
Những quả Băng Mạch này cứ cách một khoảng thời gian sẽ có cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp trong tộc cô bé chuyên môn tới thu hoạch.
Thực tế, rất khó phát hiện ra quả Băng Mạch, vì linh hồn của Diệp Tinh rất mạnh mẽ nên mới phát hiện ra.
Những cường giả Bất Tử Cảnh đó chưa chắc đã có năng suất cao như vậy.
Có điều cường giả đẳng cấp Bất Tử Cảnh đỉnh cấp có thể cố gắng khống chế trận pháp, biết được nơi nào có quả Băng Mạch.
Vậy nên cho dù những người khác phát hiện ra ở nơi này, bọn họ cũng không quan tâm. Bời vì chỉ có rất ít người có thể phát hiện ra.
Diệp Tinh cười cười nhìn cô bé này, lấy cảnh giới của hắn tự nhiên nhìn ra thân thể Thủy Lam Nhi này có chút vấn đề.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô bé này, cũng không nhiệt tình đến mức trực tiếp lấy ra linh quả, dược thảo trân quý để chữa trị cho cô.
Thân thể như vậy cho dù dựa vào chính mình cũng có thể chậm rãi chữa trị.
Nếu như cô bé này kiên trì, chỉ cần dựa vào những quả Băng Mạch này rồi cố gắng tu luyện là có thể hoàn toàn thanh trừ độc tố.
Quả Băng Mạch vô dụng đối với hắn, cho nên hắn liền trực tiếp đưa cho cô. Có thể sống sót hay không thì phải xem vào chính cô.
"Đi thôi! Đi chỗ tiếp theo!" Diệp Tinh trực tiếp nói.
"Được." Thủy Lam Nhi vui vẻ nói, mang theo hai người Diệp Tinh đi về phía trước.
Rất nhanh mọi người đi tới một chỗ.
- Vù! Vù!
Bên tai truyền đến từng tiếng vang, đây là âm thanh của gió.
Cách đó không xa là một khu vực vách núi, từng luồng gió sắc bén không ngừng thổi, mang theo khí tức vô cùng lạnh lẽo.
"Nơi này không có màng mỏng tồn tại?" Diệp Tinh nhìn tình cảnh trước mắt, ngừng lại.
"Diệp Tinh đại nhân, nơi này là Phong Tiên Uyên." Thủy Lam Nhi vội vàng nói.
"Phong Tiên Uyên?" Diệp Tinh hơi cảm thụ một chút, muốn tiến lên.
Nhưng hắn bị thân thể nho nhỏ của Thủy Lam Nhi ngăn lại.
Trên khuôn mặt nhỏ bé của Thủy Lam Nhi mang theo một tia lo lắng, nói: "Diệp Tinh đại nhân, Phong Tiên Uyên này là một chỗ rất nguy hiểm, không thể đi qua."
"Nguy hiểm?" Nghe cô bé nói như vậy, Diệp Tinh sửng sốt.
Hắn cảm thụ một chút, những cơn gió này tuy rằng cảm giác vô cùng sắc bén, thế nhưng dường như không có uy năng gì, giống như là gió trên trái đất mà thôi, nghe thanh thế thì có vẻ to lớn, thế nhưng cũng không có nguy hiểm gì.
Thấy Diệp Tinh dường như không tin mình, Thủy Lam Nhi càng thêm lo lắng vạn phần, cô bé nhìn về phía bên cạnh, sau đó nhặt lên một viên đá to bằng nắm tay, lấy sức ném qua.
Diệp Tinh nghi ngờ nhìn, sau khi viên đá kia bay ra, phảng phất như bị lực kéo, trực tiếp bay về phía trước
Phải biết rằng, khí lực của Thủy Lam Nhi rất nhỏ, theo lý thuyết viên đá hẳn là sẽ hoạt động theo quỹ tích giống như parabol mới đúng.
- Chẳng lẽ không có trọng lực sao? Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.
Dưới ánh mắt của hắn, viên đá kia rốt cuộc bay vào trong Phong Tiên Uyên.
Sau đó, trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra một tia giật mình.
Sau khi hòn đá tiến vào trong đó, còn chưa tới 1/10000s đã trực tiếp biến mất không thấy.
Cứ như vậy trống rỗng biến mất trước mắt mọi người, giống như bị dịch chuyển.
"Không đúng, không phải biến mất, mà là trong nháy mắt hóa thành vô số hại bụi, thoạt nhìn thậm chí còn nhỏ hơn so với bụi, cho nên cảm giác giống như biến mất." Trong lòng Diệp Tinh chấn động.
"Uy năng thật cường đại." Bên cạnh, Mặc Uyên khiếp sợ nhìn.
Ông ta hiển nhiên cũng nhìn ra uy lực của những cơn gió này.
"Diệp Tinh đại nhân, Phong Tiên Uyên này rất nguy hiểm, coi như là cường giả bất tử cảnh tiến vào trong đó cũng đều sẽ bị những cơn gió này cắt." Thủy Lam Nhi vội vàng nói: "Cho nên các ngươi không thể tới gần."
Nghe vậy, Diệp Tinh gật gật đầu nói: "Tôi liền ở bên cạnh nhìn một chút."
Trong lòng hắn lại cảm thán, chả trách khi tới nơi này đều phải tìm một người dẫn đường, nếu mình tùy tiện đi dạo, nói không chừng sẽ có nguy hiểm thật lớn.
" Phong Tiên Uyên sao?"
Diệp Tinh đứng bên cạnh Phong Tiên Uyên, ánh mắt nhìn dọc theo phía dưới.
"Cũng không có gì nhưng không hiểu sao lại xuất hiện những cơn gió đáng sợ như vậy?"
Gió bình thường rất nhu hòa, tốc độ nhanh thì uy lực sẽ đáng sợ hơn, thậm chí sẽ giống như đao hình thành phong nhận, lực công kích vô cùng cường đại.
Khi những cơn gió này dày đặc đến một mức độ nhất định nào đó thì bất cứ cái gì đi vào trong nó sẽ bị giết một cách đột ngột.