Thời gian trôi qua rất nhanh, đã hai tháng trôi qua, Diệp Tinh bước ra khỏi Tháp đại đạo Tam Thiên.
Sau khi rời khỏi Tháp đại đạo, Diệp Tinh lập tức tới phủ đệ của Lăng Hằng.
“Thầy!” Nhìn thấy người đàn ông trung niên tộc Long Nhân trước mắt, Diệp Tinh cung kính chào hỏi.
Sự tôn kính của Diệp Tinh đối với Lăng Hằng là phát ra từ nội tâm.
“Diệp Tinh, định rời khỏi thành Thời Không à?” Đạo chủ Lăng Hằng mỉm cười hỏi.
“Sau khi rời khỏi đây thì con sẽ đi.” Diệp Tinh gật đầu.
Đạo chủ Lăng Hằng nhìn người đồ đệ nhỏ nhất của mình, khẽ vung tay lên, một chiếc áo giáp màu đen lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Tinh.
“Mỗi khi một vị sư huynh của ngươi đột phá đến Chân linh cảnh thì ta đều sẽ chuẩn bị cho họ một món bảo vật. Bộ giáp này là chuẩn bị cho ngươi, ngươi thử một chút xem.” Đạo chủ Lăng Hằng nói.
“Vâng.”
Diệp Tinh cung kính gật đầu, tản ra một chút ý thức nhanh chóng tiến vào trong bộ giáp màu đen.
Ong...
Áo giáp khẽ run lên, sau đó biến thành một luồng ánh sáng nhanh chóng bao trùm lên người Diệp Tinh.
“Áo giáp Hắc Huyễn?”
Sau khi dung nhập vào trong bộ giáp thì một số thông tin lập tức xuất hiện trong đầu Diệp Tinh.
“Áo giáp Hắc Huyễn: Sau khi nhận chủ nhân thì có thể tùy ý biến đổi thân hình, hơi thở, chỉ những đại đạo chi chủ hoặc trên cả đại đạo chi chủ thì mới có thể nhìn thấy...”
“Bảo vật ẩn thân?” Diệp Tinh hấp thu xong những tin tức thì vô cùng vui mừng.
Lúc trước hắn cũng mua huyễn ảnh, đó cũng là một loại bản vật, nhưng chỉ cần là Bất tử cảnh là có thể nhìn ra được rồi.
Hắn cũng mua thêm quả hôi huyền để kết hợp với huyễn ảnh, đến lúc đó thì cường giả Bất tử cảnh đỉnh cấp mới có thể nhìn ra được mặt mũi thật sự của hắn.
Nhưng quả hôi huyền cứ phải dùng liên tục, một khi dừng lại thì diện mạo thật sẽ trực tiếp hiện ra.
Bây giờ có được Áo giáp Hắc Huyễn thì tốt rồi, chỉ đại đạo chi chủ mới có thể nhìn ra, đây nhất định là một bảo vật ẩn thân cao cấp!
“Cảm ơn thầy đã tặng bảo vật!” Diệp Tinh vô cùng cảm kích.
Đạo chủ Lăng Hằng mỉm cười:”Diệp Tinh, sau khi ngươi rời khỏi đây thì Mặc Uyên cũng sẽ trở lại, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Lựa chọn con đường trưởng thành như thế nào là tự ngươi quyết định. Có bộ áo giáp này thì năng lực bảo vệ tính mạng của ngươi cũng tăng lên.”
Bây giờ Diệp Tinh đã để lộ ra thiên phú kinh người, đám cường giả của dị tộc đang mai phục ở bên ngoài nhất định rất muốn giết hắn. Một khi bọn chúng phát hiện được tung tích của Diệp Tinh thì chắc chắn sẽ ngay lập tức triển khai hành động ám sát.
Thế nên ẩn thân, che giấu hơi thở là điều vô cùng quan trọng.
“Sau khi rời đi cũng không được chểnh mảng chuyện tu luyện, có gì không hiểu thì cứ hỏi thẳng ta.” Đạo chủ Lăng Hằng nhìn đệ tử nhỏ nhất của mình.
Trước đây, khi ông ta thu nhận Diệp Tinh làm đệ tử thì Diệp Tinh mới chỉ vào Đạo tắc cảnh. Chỉ trong một trăm năm ngắn ngủi, Diệp Tinh đã có thể phát triển như hôm nay rồi!
Tốc độ tiến bộ đến chính bản thân ông ta cũng không tưởng tượng nổi.
“Vâng!” Diệp Tinh gật đầu một cái.
Hắn vô cùng cảm kích đạo chủ Lăng Hằng, nhưng bây giờ thực lực của hắn còn yếu, chưa có cách nào báo đáp được ân tình này cả. Mọi chuyện Diệp Tinh đều ghi lòng tạc dạ.
“Ừ, đi đi.” Đạo chủ Lăng Hằng cười nói.
“Đệ tử cáo lui.” Diệp Tinh cung kính rút lui.
Sau khi rời khỏi phủ của Lăng Hằng, Diệp Tinh liền đi tới một nơi. Nơi này đang có một vị cường giả Bất tử cảnh đứng đợi hắn.
“Diệp Tinh!” Thấy Diệp Tinh tới, vị cường giả này nhanh chóng gọi.
“Xin lỗi, để ông phải đợi lâu rồi.” Diệp Tinh cười.
“Không sao.” Lâm Ấp vội vàng lắc đầu.
Ông ta biết bây giờ Diệp Tinh đã được thánh tôn Thời Không thu nhận làm đệ tử, ông ta làm sao dám trách móc hắn chứ?
Lâm Ấp đưa cho hắn một chiếc nhẫn không gian: “Mọi thứ ngươi mua đều ở bên trong.”
Diệp Tinh nhận lấy nhẫn không gian, bên trong đã đầy bảo vật.
Dược thảo, linh quả, binh khí, ngoài ra còn cả những chiếc hộp chưa mở...
Tài sản của Diệp Tinh trị giá đến mấy chục tỷ, thế nên hắn bán bớt những thứ không dùng đến, sau đó điên cuồng mua sắm trong thành Thời Không.
Đổi những bảo vật không cần thiết thành bảo vật cần thiết, đây mới là công dụng chính xác của bảo vật.
Diệp Tinh nhìn một chút rồi đi về phía Lâm Tiểu Ngư.
“Diệp Tinh! Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Diệp Tinh đi tới thì vội vàng hô lên.
“Tiểu Ngư, chúng ta đi thôi!”
Hắn nắm lấy tay Lâm Tiểu Ngư, cười nói.
Diệp Tinh nhìn cảnh tượng xung quanh.
Thành trì to lớn với những đạo bí văn kì dị và cổ xưa, thành Thời Không không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.
“Lần trước rời đi là đột phá đến Hư không cảnh, lần này rời đi là đột phá đến Chân linh cảnh, không biết lần tiếp theo sẽ là thực lực gì?” Diệp Tinh nghĩ thầm.
Ong...
Không gian trận truyền tống lóe lên, sau đó Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư ngồi máy phi hành nhanh chóng rời đi.
...