Thời gian cực nhanh, đã gần một tháng trôi qua.
Đây là một đại dương bao la, có một chiếc cầu lớn bắc qua đại dương, trên đó là những thành thị rộng lớn.
“Đại thế giới Thiên Tàng vậy mà lại là một vị diện khoa học kỹ thuật, đúng là không tưởng tượng được.” Diệp Tinh nhìn hình ảnh trước mắt, xúc động nói.
Các vị diện của nhân tộc không giống nhau, tinh cầu văn minh, đất liền văn minh, đại dương văn minh... Mỗi vị diện đều có đặc điểm riêng của mình, khoa học kỹ thuật ở vị diện này đã phát triển tới đỉnh phong.
“Nếu như trái đất không tiếp xúc với vũ trụ, hoặc là nói trong vũ trụ không có sự sống nào khác, trái đất cứ tiếp tục phát triển như thế, vậy thì không biết có phải sẽ giống như bây giờ không...” Diệp Tinh âm thầm suy nghĩ.
Nếu Trái đất tiếp tục phát triển như bình thường thì khoa học kỹ thuật sẽ càng ngày càng mạnh.
Nhưng không ai có thể đoán trước được tương lai, nếu trái đất cứ tiếp tục phát triển theo quỹ đạo trước đây thì tài nguyên của trái đất sẽ càng ngày càng cạn kiệt. Nếu như không tìm được phương pháp thay thế thì khoa học kỹ thuật sớm muộn gì cũng rơi vào đình trệ.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút, âm thầm thu liễm tâm trạng.
“Còn phải đi qua ba trận truyền tống nữa thì mới có thể tới được tộc Thiên Nguyên.” Hắn tính toán khoảng cách một chút, tiếp tục đi về phía trước.
...
“Bùm! Bùm!”
Lúc này, trong một khu vực đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt.
Những người này phân thành hai nhóm, một nhóm là những nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo vô cùng kỳ lạ, nhóm còn lại là những người mặc quần áo màu đen, toàn thân toát ra sát khí.
“Linh Nham, đừng chống cự nữa, thực lực của các ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của chúng ta đâu. Nếu như các ngươi tiếp tục chống cự thì sẽ chỉ có thêm nhiều thương vong hơn mà thôi, nói vùng đất dòng chảy thời gian ở đâu sẽ tốt cho mọi người.” Một người đàn ông cầm một thanh đao lớn, trên mặt còn có một vết sẹo cười nói.
“Hừ! Mạc Tang, các ngươi thế mà lại dám nằm vùng trong đội ngũ thành Tam Nguyên của chúng ta, đúng là âm hiểm.”
Linh Nham là một người đàn ông tộc người vượn có tướng mạo cao lớn, trên đầu còn có một chiếc sừng dài, sau lưng có đuôi, lúc này đang nắm chặt cây gậy sắt, tức giận nói.
“Ha ha, âm hiểm? Là do các ngươi quá ngu ngốc, chẳng có chút tính cảnh giác nào. Mạc Tang ta có lòng tốt dạy cho các ngươi một bài học, tránh sau này không gặp phải những chuyện như vậy nữa. Nếu như là người khác thì chưa chắc các ngươi đã sống được đến bây giờ đâu, ha ha.” Mạc Tang cười nói.
“Mạc Tang, ngươi quá hèn hạ!”
“Vu Ngân, ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi, dám phản bội thành Tam Nguyên chúng ta!”
Những người khác cũng tức giận gào lên, không những mắng chửi Mạc Tang mà còn mắng những tên phản bội khác.
“Anh Linh Nham, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Mọi người bắt đầu thì thầm hỏi Linh Nham.
Mặc dù ai cũng rất tức giận, nhưng bọn họ đều biết tình hình hiện tại rất bất lợi với bọn họ.
Sắc mặt Linh Nhan rất xấu xí, cậu ta có thực lực mạnh nhất, không ngừng chống lại những cuộc tấn công xung quanh.
Nhưng cứ như vậy mãi cũng không phải cách.
Cứ kéo dài thì bọn họ vẫn sẽ thua thôi!
“Chẳng lẽ phải nói cho bọn chúng biết vị trí của vùng đất dòng chảy thời gian sao?” Linh Nham do dự.
“Nếu như giao cho liên minh Huyền Mạc thì chúng ta nhất định có thể lấy được những tài nguyên tốt để tu luyện, hơn nữa chúng ta cũng phải mất trăm công ngàn đắng mới thấy được vùng đất dòng chảy thời gian.”
Cậu ta rất không cam lòng.
Làm sao có thể cam lòng được? Vùng đất dòng chảy thời gian quý báu đến nhường nào? Bọn họ muốn tu luyện, thành phố muốn phát triển, mọi thứ đều cần phải có tài nguyên.
Bọn họ tới nơi này là vì tìm kiếm tài nguyên, không chỉ bọn họ, tất cả thành phố đều đang tìm!
Linh Nham suy nghĩ rất nhiều, cảm nhận những đòn công kích của đối phương cũng càng thêm mãnh liệt.
“Mạc Tang, ta có thể...”
Cậu ta muốn nói gì đó.
Nghe được Linh Nham lên tiếng, trong mắt Mạc Tang lộ ra vẻ sung sướng.
“Ha ha ha, rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp...”
Linh Nham đã kiên trì lâu lắm rồi, bây giờ không thể kiên trì thêm được nữa.
Tất nhiên Mạc Tang cũng muốn Linh Nham nói càng nhanh càng tốt, bởi vì giá trị của vùng đất dòng chảy thời gian sẽ càng lúc càng giảm dần.
Bùm!
Đúng lúc này, một làn sóng dao động và một cỗ khí thế kinh khủng chợt bùng nổ, tất cả mọi người không nhúc nhích được nữa.
“Ai?” Mạc Tang biến sắc.
Vút!
Một bóng dáng từ phía xa nhanh chóng bay tới. Người tới là một thanh niên có những lớp vảy màu xanh lam, trên mặt là những bí văn kỳ dị màu xanh lam.
Người này bay tới, đứng ở trong hư không nhìn những người bên dưới.
“Thực lực khủng khiếp quá! Dao động này chắc chắn là Chân linh cảnh!”
“Chân linh cảnh đại nhân à? Chỉ mấy thành chủ của chúng ta mới có thực lực này!”
“Nhưng người này trông lạ lắm, chắc là thành chủ của một tòa thành nào đó à?”
Mấy thanh niên bên dưới bắt đầu bàn tán.
Diệp Tinh đứng trong hư không nhìn xuống, hắn đã dùng áo giáp Huyễn ảnh để ngụy trang thành hình dạng trước mắt.
“Vị linh chủ đại nhân này, xin hỏi ngài có chuyện gì không?” Mạc Tang nhìn thấy Diệp Tinh thì cung kính hỏi.
Nhưng trong lòng cậu ta đang âm thầm chửi mắng.
Linh Nham đã thỏa hiệp rồi, thế mà tự nhiên lại từ đâu chui ra một vị đại nhân Chân linh cảnh thế này.
Chân linh cảnh là một sự tồn tại cao quý đối với bọn họ, những người ở đây hoàn toàn không có bất cứ năng lực ngăn cản nào.
Diệp Tinh nhìn về phía mọi người, sau đó ánh mắt nhìn về phía Linh Nham: “Các người vừa mới nói vùng đất dòng chảy thời gian, có chuyện gì thế?”
“Nguy rồi!” Nghe được Diệp Tinh hỏi câu này, Mạc Tang lập tức biến sắc.
Nhưng Diệp Tinh cũng không để ý đến cậu ta mà nhìn chằm chằm Linh Nham.