"Ha ha, lần này thế giới ảo mở ra làm ta chiếm được một ít cơ duyên, so với những nơi khác tốt hơn nhiều lắm." Lúc này trong lòng Mặc Vũ tràn đầy sung sướng.
Ông ta cũng tiến vào trong thế giới ảo, chỉ là Diệp Tinh cũng không có gặp được.
Cường giả đi tới thế giới ảo lần này có chừng hơn 10 nghìn người, Diệp Tinh chưa từng gặp qua kỳ thật cũng rất bình thường, Mặc Vũ là sau khi Kiếm Ngân tiến vào thành trì trung tâm mới đi vào, mà sau khi đi ra Mặc Vũ cũng không có chờ đợi, trực tiếp rời đi, cho nên Diệp Tinh vẫn không có nhìn thấy.
"Chỉ là thu hoạch lớn nhất khẳng định là Kiếm Ngân." Trong mắt Mặc Vũ tràn đầy vẻ khát vọng.
Mấy chục triệu điểm ảo, Kiếm Ngân nhất định chiếm được rất nhiều bảo vật cường đại nhất ở trong thế giới ảo, cho nên mới có thể chống lại Hồn Liệt Thiên, nếu như ta có thể đạt được thì sao?” Trong lòng ông ta nhịn không được nghĩ.
Ai cũng biết trên người Kiếm Ngân có bảo vật, thế nhưng ai cũng không dám tiến lên tranh đoạt.
- Mặc Vũ!
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
Mặc Vũ cả kinh, vội vàng nhìn lại, lại nhìn thấy một cường giả nhân tộc bay tới, trên mặt ông ta nhất thời lộ ra vẻ kính sợ, cung kính nói: "Kiếm Ngân đại nhân."
Trong lòng ông ta kính sợ, không nghĩ tới vừa nghĩ tới Kiếm Ngân, Kiếm Ngân này liền xuất hiện.
Tuy rằng khát vọng bảo vật trên người Kiếm Ngân, thế nhưng ông ta tự nhiên không dám biểu hiện ra.
Diệp Tinh nhìn Mặc Vũ, nhìn thần linh bất tử cường đại lúc trước khiến mình không hề có lực ngăn cản kia.
Ầm ầm!
Bí thuật Huyễn Yên trong nháy mắt thúc giục ra, mà thân thể Mặc Vũ căn bản không thể nhúc nhích.
"Thời... Thời gian tĩnh chỉ.”
m thanh chung quanh lập tức biến mất không thấy, Mặc Vũ trong nháy mắt cảm ứng được, trong mắt ông ta tràn đầy vẻ kinh hãi, nhìn Diệp Tinh, tuy rằng thân thể không cách nào nhúc nhích, nhưng ý thức vội vàng xuyên qua, kinh hoảng nói: "Kiếm Ngân đại nhân, ngươi đây là làm cái gì?"
“Giết ngươi." Diệp Tinh đạm mạc nói, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm.
"Giết... Giết ta? Kiếm Ngân đại nhân, không biết ta đắc tội ngươi..." Trên mặt Mặc Vũ tràn đầy hoảng sợ, muốn nói cái gì, thế nhưng ánh mắt lại lập tức ngây dại xuống.
Thân ảnh nhân loại trước mắt ông ta nhanh chóng biến hóa, rất nhanh biến thành một bộ mặt khác.
"Diệp Tinh?" Mặc Vũ kinh hãi nhìn, trong mắt tràn đầy khó tin.
"Làm sao có thể? Kiếm Ngân là Diệp Tinh? Diệp Tinh không phải mới tu luyện mấy trăm năm, hiện tại đang ở chân linh cảnh sao?"
Kiếm Ngân có thể đánh chết hơn 10 bất tử cảnh đỉnh cấp, miểu sát bất tử cảnh cao cấp, có thể đánh lui cường giả bất tử cảnh đỉnh phong, thậm chí chiến ngang tay cùng Hồn Liệt Thiên, thực lực khủng bố như vậy mà lại là Diệp Tinh vẻn vẹn ở chân linh cảnh, đây quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
“Nhưng vì sao lại muốn giết ta?” Mặc Vũ kinh hãi trong lòng, lại không nhịn được nghĩ lại xem, ông ta và Diệp Tinh cũng không có cừu hận gì.
"Diệp... Diệp Tinh đại nhân, không biết ta làm sai cái gì..." Mặc Vũ lại vội vàng hỏi.
"Mặc Vũ, ngươi biết không? Mấy trăm năm trước khi ngươi đi tới trái đất lấy không gian thuật, ta cũng ở bên cạnh ngươi." Diệp Tinh nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, trầm giọng nói.
"Không gian thuật?" Mặc Vũ lập tức nhớ tới, hoảng sợ nói: "Không thể nào, người ở bên cạnh ta đều đã chết."
Lúc ông ta lấy ra không gian thuật, lại có một con bé ngăn cản, mà ông ta hơi tản ra một tia khí thế dao động, người chung quanh đã tử vong toàn bộ, chỉ là lấy thân phận của ông ta làm sao có thể để ý đến con kiến nhỏ bé đã chết, căn bản không có chú ý.
"Ta không chết, làm ngươi thất vọng rồi." Diệp Tinh đạm mạc nói.
Soạt!
Kiếm Hủy Nguyên nhẹ nhàng huy động, lập tức xẹt qua trên người Mặc Vũ.
“Không!”
Mặc Vũ kinh hãi trong lòng.
"Diệp Tinh đại nhân, chúng ta cùng là nhân tộc, ngươi giết ta, nếu như bị điều tra ra, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc..."
Ông ta còn muốn tranh thủ một đường sinh cơ.
Thế nhưng sắc mặt Diệp Tinh không hề biến hóa, tại thời điểm kiếm Hủy Nguyên nhẹ nhàng xẹt qua trên người ông ta, lực sinh mệnh của Mặc Vũ liền giống như thủy triều tản đi.
Bộp !
Thi thể của ông ta rơi thẳng xuống đất.
"Chết rồi?" Diệp Tinh yên lặng nhìn thi thể Mặc Vũ, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Lúc trước đủ để làm hắn tuyệt vọng. Mặc Vũ, chúa tể ba đại vị diện, thực lực vượt xa Kim Hồn, Nguyên Lam, Côn Dương của Thiên Lan giới, hiện giờ cứ như vậy dễ dàng chết trong tay hắn, không hề có lực ngăn cản.
Diệp Tinh nhớ tới đám người Đàm Nguyên Nguyên trước kia đã chết.
Thời gian mới trôi qua hơn hai trăm năm, nhưng lại giống như trôi qua rất lâu rồi.
Thực tế, một số người chết đi có thể sống lại, chỉ có điều sự sống lại rất khó khăn, quan trọng nhất là chịu đựng năm tháng trôi qua.
Lúc Đàm Nguyên Nguyên chết thực lực rất yếu, hiện tại hơn hai trăm năm trôi qua, cho dù cô ấy được sống lại thành công, nhưng năm tháng trôi qua cũng sẽ trong nháy mắt đi tới tuổi thọ cuối cùng, hóa thành tro tàn.
“Diệp Tinh, ngươi không sao chứ?” Tiểu Hắc xuất hiện, nhìn Diệp Tinh hỏi.
"Không có việc gì." Diệp Tinh hít sâu một hơi, lắc đầu.
Tay phải hắn vung lên, thu hồi thi thể Mặc Vũ.
"Hả? Không Kim Sa?"
Kiểm tra một chút, Diệp Tinh vung tay phải lên, một cái nhẫn không gian xuất hiện trên người Mặc Vũ, lúc này nhẫn không gian này còn có một vài hạt cát màu vàng, những cát hạt này chừng 10 mét khối.
“Trên người Mặc Vũ còn có bảo vật này?”
Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.