Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 1174 - Chương 1162: To Gan Lớn Mật 1

Chưa xác định
Chương 1162: To gan lớn mật 1

“Ngạn Quân xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn thấy biểu cảm của Ma Hồ, Không Sa La nhất thời nhíu mày hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ là...” Gương mặt Ma Hồ tràn đầy khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng nói mọi chuyện ra.

“Vẫn luôn ở trong khu vực nô lệ? Nghiên cứu một đứa bé chưa trưởng thành? Không đi làm nhiệm vụ?” Gương mặt Không Sa La nhất thời lộ ra vẻ không vui.

Nhiệm vụ mà Không Sa La ông ta đặc biệt bố trị, những người tham gia khảo nghiệm đều phải dụng tâm đi hoàn thành, làm sao lại có chuyện phân tâm làm những chuyện khác?

Đến khu vực nô lệ, nghiên cứu những nô lệ kia, chuyện này không thể nào ngang hàng với nhiệm vụ của ông ta được.

Nhìn thấy Không Sa La lộ rõ vẻ không vui, trong lòng Ma Hồ vô cùng hưng phấn.

“Ha ha, bây giờ sư phụ Không Sa La đã biết rồi, Ngạn Quân, để xem ngươi còn có thể khiến sư phụ Không Sa La hài lòng nữa không.”

Anh ta hưng phấn suy nghĩ.

“Không Sa La.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, sau đó một cường giả tộc Hạt Nguyên nhanh chóng bay tới. Vị cường giả này nhìn vô cùng to lớn và hung hã, trên người còn tản ra sát khí, trông không được nho nhã như Không Sa La.

“Kim Khảm.” Không Sa La nhìn người mới tới, mỉm cười.

“Bái kiến Kim Khảm đại nhân.” Hai anh em Ma Hồ nhanh chóng chào hỏi người này, cung kính cúi đầu.

Kim Khảm, cường giả Bất tử cảnh đỉnh cấp, nhưng thực lực chân chính cũng không thua kém Không Sa La là bao.

“Ha ha, Không Sa La, hơn tháng trước ngươi ra ngoài, bây giờ mới trở về à?” Kim Khảm mỉm cười nói.

“Đúng vậy, chuyện đã giải quyết xong nên ta trở về.” Không Sa La trả lời, chính vì mới trở về nên ông ta mới không biết tình hình của Ngạn Quân và Ma Hồ.

Ông ta nhìn Kim Khảm: “Đúng rồi, ngươi có bận gì không? Ta lấy được hai bình rượu hỗn dịch- cực phẩm vũ trụ, nếu không bận thì uống vài ly?”

Trong vũ trụ cũng có rất nhiều loại rượu, hơn nữa đều có tác dụng kỳ lạ.

Rượu hỗn dịch là một loại rượu ngon tuyệt hảo, thân là cường giả Bất tử cảnh, tuổi thọ vô tận, bọn họ lúc rảnh rỗi cũng uống một chút.

“Không được, bên ngoài xuất hiện một tòa di tích, ta chuẩn bị sắp xếp người tiến vào thăm dò.” Kim Khảm lắc đầu nói.

Số lượng thành viên của tộc Hạt Nguyên bọn họ tuy ít nhưng cũng sẽ không hi sinh.

Nếu như tìm thấy nơi nào có bảo vật thì sẽ trực tiếp phái nô lệ đi tìm, có thu hoạch thì tất nhiên rất hài lòng, cho dù không có thu hoạch thì cũng không chịu tổn thất gì cả, cùng lắm là tổn thất nô lệ mà thôi.

“À? Ta cũng muốn đến đó một chuyến, đi cùng nhau đi.” Không Sa La suy nghĩ một chút rồi nói.

“Được.” Kim Khản gật đầu.

“Ma Hồ, ngươi cũng đi theo.” Không Sa La đi về phía trước, vừa đi được hai bước đã quay lại nói.

“Vâng, sư phụ Không Sa La!” Ma Hồ vội vàng trả lời.

Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ cung kính, trong lòng vô cùng hưng phấn, đi theo sau lưng.

Khu vực nô lệ không xa lắm, đi rất nhanh đã tới.

“Tất cả mọi người ra hết đây!” Kim Khảm bay lên hư không, một âm thanh lạnh lùng vang lên.

“Lại phải đi thăm dò di tích?”

Nghe được âm thanh này, ánh mắt các nô lệ ngập tràn vẻ sợ hãi.

Mỗi lần đi thăm dò di tích đều có rất nhiều người không trở về được.

Bên trong cung điện, Diệp Tinh đang nhìn tin tức trong tay.

“Tộc Hạt Nguyên ở đại lục Hạt Nguyên, trên đại lục có những vết nứt hỗn độn, tiến vào trong vết nứt, linh hồn không cách nào dò xét, trừ khi là cường giả Bất tử cảnh đỉnh cấp thì mới có cơ hội sống sót...”

Rất nhiều tin tức xuất hiện trước mắt Diệp Tinh.

Hắn một mực tìm cách rời khỏi tộc Hạt Nguyên, thế nên chắc chắn phải nắm rõ mọi tin tức về tộc Hạt Nguyên.

“Tất cả mọi người ra hết đây!” Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Thúc thúc.” Nghe được giọng nói này, gương mặt Tiểu Bảo Nhi lộ rõ vẻ sợ hãi, nắm chặt vạt áo Diệp Tinh.

“Muốn đi tìm bảo vật?” Sắc mặt Diệp Tinh cũng khẽ thay đổi.

Hắn biết tình hình của tộc Hạt Nguyên, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa có phương pháp tốt nhất để rời khỏi đây.

“Hi vọng không chọn trúng Bảo Nhi.” Diệp Tinh hít sâu một hơi.

Hắn biết tình hình của Tiểu Bảo Nhi, nếu như lại đi ra ngoài, tìm bảo vật mất khoảng mười năm, rất có thể sẽ mất mạng.

“Bảo Nhi, chúng ta ra ngoài.” Hắn đưa cô bé ra ngoài.

Lúc này, bên ngoài đều là nô lệ, ngoại trừ Diệp Tinh thì còn có năm người của tộc Hạt Nguyên. Những nô lệ nhìn trông rất thê thảm, hình như đang bị tiến hành thí nghiệm gì đó.

Diệp Tinh nhìn thấy cảnh này thì dường như cảm thấy điều gì, ánh mắt nhìn về một nơi. Ở nơi đó có một thanh niên đang đứng, chính là Ma Hồ.

Lúc này Ma Hồ cũng nhìn về phía hắn, mỉm cười gật đầu một cái.

Nhìn thấy nô lệ đã xuất hiện đầy đủ, Kim Khảm nhìn xuống phía dưới nói: “Xuất hiện một di tích, bây giờ ta sẽ chọn một vài nô lệ tiến vào trong đó thám hiểm.”

Ông ta vung tay phải lên, ngay sau đó, những điểm sáng hiện ra, dần dần trôi lơ lửng đến trước mặt những nô lệ.

Lúc này, Kim Khảm hoàn toàn nắm giữ những người này.

Vù vù!

Đột nhiên, một điểm sáng chập chờn bay đến trước mặt Bảo Nhi.

Nhìn thấy điểm sáng này, trong mắt Bảo Nhi lộ ra vẻ sợ hãi.

“Không ổn.” Diệp Tinh nhìn thấy điểm sáng này thì cũng biến sắc.

“Tốt lắm, tất cả điểm sáng đã chọn xong, chuẩn bị một chút đi, mười phút nữa chúng ta sẽ xuất phát đến di tích.” Kim Khảm chắp tay sau lưng, lãnh đạm nói.

Bình Luận (0)
Comment