Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 119 - Chương 117: Lột Xác

Chưa xác định
Chương 117: Lột xác

Có một cái cây hơi to ở đó, mùa đông đến, cây trở nên trần trụi vì không có lá.

"Cái cây này vẫn còn đó." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, cô ở trên cây kiểm tra một chút, bỗng nhiên chỉ về phía một chỗ nói: "Diệp Tinh, anh xem, đây là chữ chúng ta khắc, hiện tại vẫn còn ở trên mặt này."

Ở một chỗ trên cây, có một ít dấu vết hiện ra, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không biết, mà ở đó là hai cái tên, một là Diệp Tinh, một là Lâm Tiểu Ngư.

"Anh nhớ rõ phía dưới còn khắc một vài chữ nữa." Diệp Tinh cười nói.

Dưới tên Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư, còn viết năm chữ &LTvĩnh viễn ở cạnh nhau>.

"Da mặt thật dày, lúc ấy là anh khắc lên." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.

Cô lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa những chữ kia, thiếu nữ mặc áo lông màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, lá rụng toàn bộ mất đi, cây cối trần trụi, giữa hai người tựa hồ hình thành một bức tranh, mà hình ảnh này ở trước mắt Diệp Tinh dần dần trở nên mơ hồ...

Hình ảnh trở nên mơ hồ, giống như mất đi ánh sáng, thời gian không ngừng trôi qua, nhưng dường như lại đang lùi lại.

Đợi tình huống mơ hồ biến mất, hình ảnh lại trở nên rõ ràng hơn.

Đó là cửa đại học Thượng Hải, một cô gái mặt đầy vẻ lo lắng, đang rút điện thoại ra.

“Sao còn không nghe điện thoại?” cô gái vội đến sắp khóc.

Gọi một cuộc lại một cuộc, nhưng đều không có phản ứng.

Tình huống Diệp Tinh sống lại sau đó tới trường không hề xảy ra, tình huống chính xác là Lâm Tiểu Ngư đang đứng chờ trước cửa đại học Thượng Hải, đợi cả ngày, đều không đợi được Diệp Tinh tới.

Cái nắng hè chói chang, tóc cô gái ướt mồ hôi dính lên mặt, trông có vẻ nhếch nhác.

Cô lại chạy tới phòng giáo vụ trường học, nhưng Diệp Tinh không truyền tới bất kỳ tin tức gì, trường học cũng không liện hệ được với hắn.

Lâm Tiểu Ngư hồn bay phách lạc một mình làm thủ tục nhập học, sau đó gọi xe đi suốt đêm về quê mình và Diệp Tinh.

Nhưng cửa nhà Diệp Tinh đóng chặt, bên trong không có người.

“Tiểu Ngư? Không phải em tới trường rồi sao? Sao lại trở về?” Một đôi vợ chồng trung niên đi tới, nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư nghi ngờ hỏi.

“Thầy Trương, thầy có biết tình hình của Diệp Tinh không? Cả ngày hôm nay anh ấy không tới trường học báo danh, em lo lắng anh ấy xảy ra việc gì đó.” Lâm Tiểu Ngư nghẹn ngào nói.

Đôi vợ chồng trung niên này là giáo viên của bọn họ, có điều chỉ dạy lớp bảy thôi.

“Diệp Tinh hả? Không rõ lắm, nhưng hình như là mẹ em ấy bị bệnh, nhà em ấy đóng cửa hai ngày nay rồi, cũng không biết là bị bệnh gì.” Thầy Trương lắc đầu nói.

Lâm Tiểu Ngư lại chạy tới nhà chú hai của Diệp Tinh, nhưng cổng cũng đóng, bọn họ cũng không ở nhà.

Tìm kiếm một lát, nhưng vận không thu hoạch được gì.

“Sao lại như vậy?” Lâm Tiểu Ngư lẩm bẩm nói, cô lại ngồi xe quay về trường học, hi vọng Diệp Tinh đang đợi cô ở cổng trường.

Nhưng, suốt cả một ngày, cuối cùng vẫn không có bóng dáng nào.

Những ngày tháng quân sự dài đằng đẵng lại bực bội, mỗi ngày sau khi kết thúc học quân sự, đều sẽ gọi tới số điện thoại quen thuộc đó, nhưng đều báo máy bận.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, mà Diệp Tinh lại như biến mất trong không khí, chẳng còn xuất hiện nữa.

Trong trí nhớ của Lâm Tiểu Ngư, cấp hai, cấp ba cho dù nghỉ đông, nghỉ hè, hai người bọn họ đều chưa từng tách ra thời gian dài như vậy.

Cho dù nghỉ lễ, vừa có thời gian là Diệp Tinh chạy ngay tới trước cửa tìm cô.

Chàng trai thích trêu mình, khiến mình tức giận sau đó lại thích dỗ mình đó đột nhiên biết mất như vậy, dường như không để lại bất cứ dấu vết gì.

Dần dần, Lâm Tiểu Ngư cũng quen một mình, cô không biết bắt đầu từ bao giờ, đã tạo thành thói quen viết nhật kí.

“Buổi học quân sự hôm nay kết thúc rồi, Diệp Tinh, anh vẫn chưa trở lại? Đã xảy ra chuyện gì ư? Nhưng sao lại không nói với em?”

...

“Hôm nay em nhìn thấy một cái cây, Diệp Tinh, rất giống với cái cây ở quê nhà mà chúng ta khắc tên lên đó, em cẩn thận khắc tên anh lên trên đó, Diệp Tinh, bao giờ anh mới trở lại khắc tên em?”

...

“Diệp Tinh, sắp đến sinh nhật em rồi, anh sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt em, đột nhiên tặng em quà sinh nhật chứ?”

...

Từng dòng nhật ký viết ra cái tên đó.

Tình yêu ngây thơ thời thanh xuân niên thiếu đó, đã sớm lấp đầy tâm trạng cô, không biết từ lúc nào, trong lòng cô cũng ngập tràn hình bóng chàng trai đó.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, bắt đầu từ cấp hai, giống như trồng một hạt giống vào trong lòng vậy, không có cách nào nhổ đi nữa.

Hơn hai tháng sau, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lại xuất hiện một tia mong đợi, sắp đến sinh nhật cô rồi, hơn nữa bọn họ đã giao hẹn, mỗi lần sinh nhật Diệp Tinh sẽ tặng quà cho cô.

Cô đợi bên bờ hồ đầy lá rơi, mà trong tay cô nắm chặt một viên tinh thạch.

“Tiểu Ngư, đây là quà sinh nhật anh tặng cho em.” Năm cấp ba đó, Diệp Tinh tỏ tình với cô.

Sau đó tặng một món quà.

Lúc đó Lâm Tiểu Ngư cười hỏi hắn: “Anh sẽ luôn tặng quà sinh nhật cho em hả?”

“Tất nhiên rồi!” Diệp Tinh nghiêm túc nói: “Sau này mỗi năm sinh nhật anh đều tặng, chúng ta giao hẹn thi lên đại học Thượng Hải, trong ngôi trường đó không phải có một cái hồ à? Nghe nói đó là thánh địa hẹn ước của đại học Thượng Hải, anh quyết định rồi, lần sau anh sẽ tặng quà sinh nhật cho em ở đó.”

Lâm Tiểu Ngư trừng mắt: “Nếu anh không thi đỗ thì sao?”

“Không thể nào.” Chàng trai nói như đinh đóng cột.

...

Bình Luận (0)
Comment