Trương Dương cười nói: “Mặc dù tôi không biết cô ta là ai, nhưng tôi biết cô ta dựa vào quan hệ mà vào đó.”
Anh ta nhìn hai người trước mắt, giống như nhìn hai con cừu ngây thơ không biết gì.
“Ngốc nghếch đứng đây đợi có tác dụng gì? Không biết những người có quan hệ đặc biệt đã vào trong phỏng vấn rồi hả, người có quan hệ trong đoàn làm phim, và người có quan hệ với phó đạo diễn, còn có thực tập sinh một vài công ty lớn huấn luyện, trực tiếp tặng cho đoàn làm phim, đoán chừng các cô xếp hàng còn chưa phỏng vấn được mấy người, đoàn làm phim đã chọn xong người rồi.” Trương Dương nhàn nhạt nói.
“Vậy phải làm thế nào?” Tôn Duyệt Hàm nghe vậy, trong lòng vô thức nổi lên lo lắng.
Không nhịn được hỏi.
Trương Dương cười nói: “Vậy tất nhiên phải tìm quan hệ, cô không tìm quan hệ ai thèm nhận cô? Có một câu nói như thế nào nhỉ, gần quan được ban lộc, tôi quen một người làm trong《 Cửu Thiên Chi Hạ 》, tôi nói với cậu ta một tiếng, tối nay ăn bữa cơm, các cô kéo quan hệ với cậu ta một chút, sau đó tất nhiên sẽ có cơ hội.”
Thấy Trương Mộng và Tôn Duyệt Hàm trước mặt tuổi chưa tới hai mươi, ngây thơ không biết gì, anh ta quan sát một lúc lâu mới đi tới, những nữ sinh trẻ lòng ôm giấc mộng diễn viên như vậy, đúng là thời điểm dễ lừa nhất.
“Ăn cơm tối? “sắc mặt Tôn Duyệt Hàm thay đổi, mặc dù cô không hiểu biết nhiều về ngành phim điện ảnh, những cũng biết một vài chuyện trong đó.
Bên cạnh, mặt Trương Mộng cũng khẽ biến, đi đường tắt ắt phải trả giá.
“Được rồi, nói tới đây thôi, đây là danh thiếp của tôi, bỏ qua cơ hội này là không có nữa đâu, hôm nay nhà đầu tư của đoàn làm phim tới đây, nếu không có gì ngoài ý muốn, muộn nhất là ngày mai buổi tuyển chọn diễn viên sẽ kết thúc.” Trương Dương cười nói, cũng không thúc giục, đưa hai tấm danh thiếp qua.
“Tất cả lựa chọn nằm trong tay các cô.”
Nói xong anh ta đi mất đầu cũng chẳng thèm quay lại.
Thấy Trương Dương rời đi, Tôn Duyệt Hàm không nhịn được hỏi.” Mộng Mộng, chúng ta phải làm sao?”
“Cậu ngốc à, người ta nói một câu cậu liền mong đợi, đến lúc đó bị người ta bán đi cũng không biết.” Trương Mộng lắc đầu phân tích nói: “Người đàn ông này nếu thật sự có năng lực lớn như vậy, những người khác còn không đi tìm anh ta, tại sao anh ta lại chủ động tới tìm chúng ta?”
Tuy muốn làm diễn viên, nhưng Trương Mộng vẫn rất lý trí, không hề bị Trương Dương lừa.
“Nhìn kìa, là Khương Y! Thanh thuần quá!”
“Còn cả nam chính Hình Đông của《Như Mối Tình Đầu》 nữa.”
...
Đúng lúc này, trong đám người truyền tới một tiếng hô.
Phía xa có mấy chiếc xe đi tới, sau đó có vài người đi qua, thu hút ánh mắt nhất là hai người trước mặt không thể nghi ngờ.
Nam nữ chính của《Như Mối Tình Đầu》Khương Y, Hình Đông, hai ngày nay 《Như Mối Tình Đầu》ra rạp, hai người cũng nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Mọi người đang nhìn, bỗng nhiên phía xa lại có mấy người đi tới, cả một đoàn người phát ra tiếng hoan hô.
“Là Lý Khải, còn có Ôn Hinh! Trời ạ, hai diễn viên chính của 《Giới Nguyên Châu》cũng xuất hiện!”
“Diễn xuất của Lý Khải quá tốt! Tôi xem 《Giới Nguyên Châu》khóc mấy lần liền!”
“Diễn xuất của Ôn Hinh cũng rất tốt, nữ thần của tôi.”
...
Mọi người hoàn toàn trở nên kích động.
Vậy mà ở đoàn làm phim《 Cửu Thiên Chi Hạ 》này, có thể gặp được nam nữ chính của《Giới Nguyên Châu》và《Như Mối Tình Đầu》.
Hai bô phim này hiện nay hot nhất rạp chiếu phim.
Sau đó hai đoàn người đều bước vào trong đoàn làm phim.
Niếp Đạt nhìn thấy mấy người bước vào, cười nói: “Mấy diễn viên chính nổi tiếng tới rồi, tôi ở nơi này ngược lại trở nên nhỏ bé rồi.”
Một bộ phim thành công, Niếp Đạt hiện tại vô cùng có sức nặng.
“Đạo diễn Niếp nói đùa rồi, 《 Cửu Thiên Chi Hạ 》lần tôi còn muốn đạo diễn Niếp bố thí một vai đó.” Lý Khải cười khẽ nói.
Trước đây anh ta chỉ là một diễn viên nhỏ, nhưng sau khi 《Giới Nguyên Châu》hot, giá trị con người của anh ta tăng vọt lên không chỉ mười lần.
Bộ đầu tiên "Giới nguyên châu" do Niếp Đạt quay phim đã quá nổi tiếng, lần quay tiếp theo có lẽ cũng không có gì thay đổi cả.
Giờ đây, bốn ngôi sao nổi tiếng gồm Lý Khải, Ôn Hinh, Hình Đông và Khương Y đều muốn có một suất trong "Cửu thiên chi hạ", đối với những ngôi sao, độ hot rất quan trọng, hiện nay họ rất nổi tiếng, nhưng khi ánh đèn điện ảnh vụt tắt, nếu không có sức hút nữa thì có thể chỉ vài tháng thôi sẽ không còn chút tiếng tăm nào.
Niếp Đạt cười vài tiếng và không nói gì.
“Ong ong...” Đột nhiên, điện thoại di động của anh ta vang lên.
Trả lời điện thoại, Niếp Đạt nói vài câu rồi cúp máy, nhìn mọi người cười nói: “Diệp Tổng đang tới đây, chúng ta đi đón thôi.”
Nói xong, anh ta trực tiếp bước ra ngoài.