“Đạo tắc vận mệnh sao?” Diệp Tinh nhìn bóng lưng đứa bé rời đi, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Hắn hiện tại còn chưa có đầu mối gì.
Ánh mắt nhìn ra bên ngoài, lúc này đã là đêm khuya, dựa theo thời gian trên trái đất xem như là mười hai giờ đêm.
Huyễn Nguyên giới giống như ở trái đất, có ngày có đêm, hơn nữa tinh không vào ban đêm vô cùng lấp lánh.
Một vầng trăng tròn khổng lồ ở trong tinh không, phản chiếu ra vẻ trong sáng.
“Huyễn Nguyên giới là căn cứ vào tư tưởng của mình mà sáng tạo ra thế giới sao?” Diệp Tinh âm thầm nói trong lòng.
Tình cảnh trong Huyễn Nguyên giới rất giống với trái đất, khảo nghiệm của Thánh Tôn Mạt Viêm nhằm vào những người khác nhau, có lẽ thế giới biểu hiện ra cũng là khác nhau.
"Không biết hiện tại bọn Tiểu Ngư đang làm cái gì?" Diệp Tinh bỗng nhiên rất nhớ người nhà mình.
Bị cô lập ở đây, bất kỳ phương tiện liên lạc nào của hắn cũng đã biến mất.
Chỉ là lúc trước hắn đã nói với người nhà mình đi tiếp nhận truyền thừa, hiện tại không liên lạc được với hắn hẳn là sẽ không quá lo lắng.
Tình cảnh tinh không quen thuộc lại khiến cho Diệp Tinh kinh ngạc xuất thần, trong lòng hắn lúc này lại chưa bao giờ có yên tĩnh như vậy.
Ở bên ngoài tu luyện thời gian dài như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhiều năm như vậy không có lĩnh ngộ chút đạo tắc nào, thực lực của mình cũng không có tiến bộ thêm chút nào, chỉ là hiện tại tâm tính của hắn cũng là bình thản rất nhiều.
"Tiếp tục luyện đan." Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh nhìn về phía dược thảo đang hòa tan trước mắt.
Thời gian nửa năm trôi qua nhanh chóng.
Xoẹt...
Trong cung điện hiện lên các loại dao động kỳ dị, ba bức đồ văn kỳ dị trong thức hải của Diệp Tinh chớp động một tia dao động.
Lúc này Diệp Tinh yên lặng nhìn một ít dược thảo, linh quả phập phồng ở trong tiểu đỉnh trước mắt.
Từng dược dịch trong linh quả, dược thảo không ngừng xuất hiện, dung hợp cùng một chỗ cùng dược dịch khác.
Dưới sự trợ giúp của đồ văn kỳ dị, những dược dịch này phảng phất cũng hóa thành từng bức đồ văn, hơn nữa giống như khóa Lỗ Ban, bắt đầu dùng phương thức tuyệt diệu bắt đầu tổ hợp cùng một chỗ.
Dần dần, một viên đan dược sắp xuất hiện ở trước người Diệp Tinh.
Xoẹt!
Bỗng nhiên một đạo dao động hiện lên, lập tức trên đan dược này liền xuất hiện từng vết nứt, sau đó hóa thành bảy, tám mảnh, ngoài ra còn có một nửa thành dược dịch.
"Thất bại." Diệp Tinh lắc đầu.
"Vừa rồi trong quá trình dung hợp năng lượng xuất hiện một tia sai lệch, mình đã cố gắng sửa chữa, không nghĩ tới thời khắc cuối cùng vẫn thất bại."
Diệp Tinh tự hỏi nguyên nhân luyện đan thất bại của mình.
Nhưng hắn cũng không có gì chán nản.
Thất bại trong quá trình luyện đan là rất bình thường, có vài luyện đan sư luyện chế một loại đan dược thậm chí có thể thất bại hơn chục ngàn lần, điều này đều rất thông thường ở luyện đan, luyện khí.
Cho nên, luyện đan cần tiêu hao rất nhiều thời gian, tinh lực vân vân, muốn nhập môn, cũng chính là luyện thành viên đan dược chân chính đầu tiên, bước này có vài người đều hao phí thời gian vô cùng dài dằng dặc mới thành công.
Chỉ là đối với Diệp Tinh có đồ văn thần bí mà nói, những thứ này cũng không tính là cái gì.
Thời điểm hắn luyện chế đan dược tuy rằng cũng sẽ thất bại, thế nhưng xác suất thất bại cũng không tính là cao.
Đối với những người khác mà nói, mỗi khi luyện chế một loại đan dược đều cần phải cẩn thận thử lại, mà đối với Diệp Tinh mà nói, rất nhiều tài liệu đan dược giống như là mảnh ghép giống nhau, hắn chỉ cần cẩn thận nghiên cứu tốt, lại cẩn thận dựa theo mảnh ghép giống nhau tổ hợp thành hoàn chỉnh là được.
"Hô! Không thể mãi ở trong cung điện được, đi ra ngoài một chút." Sau khi thất bại, Diệp Tinh hít sâu một hơi, không có luyện đan nữa.
Hắn hiện tại không thể lĩnh ngộ đạo tắc, chỉ có thể luyện đan, mà quá trình luyện đan cần tập trung tinh thần, căn bản không thể phân tâm, đây là một chuyện rất tiêu hao tinh thần.
Hiện tại đẳng cấp luyện chế đan dược của Diệp Tinh cũng đang không ngừng sâu hơn, tiêu hao tinh thần càng nhiều,thời gian dài luyện đan đều cảm thấy có một tia mệt mỏi.
"Két." Đẩy cửa cung điện ra, Diệp Tinh đi ra ngoài.
Bầu trời vẫn chưa hoàn toàn sáng lên, bầu trời phía đông có màu đỏ, mặt trời sắp mọc.
Toàn bộ Triệu phủ trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối, lúc này phía trên còn có một ít sương, gió nhẹ thổi tới, mang theo một tia thanh lãnh.
Khi Diệp Tinh vừa đi không được mấy bước, mặt trời liền xuất hiện một chút, lập tức nhanh chóng lớn lên, toàn bộ bầu trời tựa hồ cũng lập tức sáng ngời lên.
Nhìn cảnh mặt trời mọc lên gần như không có gì khác với trái đất, Diệp Tinh lại không có quá nhiều cảm giác, hắn đã sớm quen rồi.
- Nghiêm túc một chút!
Đi tới một chỗ, bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, nghe giọng nói này liền biết rất nghiêm khắc.
Diệp Tinh nhìn lại, lúc này một bãi đất trống bằng phẳng có một ít cọc gỗ, lúc này một đứa bé nhìn qua hơi gầy đang ngồi xổm ở phía trên, tựa hồ đang luyện trunh bình tấn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, hai tay còn run rẩy, tựa hồ đang thừa nhận thống khổ.
Nhìn trên trán thậm chí còn có mồ hôi rậm rạp, hiển nhiên đã luyện một hồi lâu rồi.