Cậu không dám lười biếng, cũng chưa từng nghĩ tới lười biếng.
Nhưng mà bất đồng với trong nhà chính là, ở chỗ này sau khi mỗi một ngày luyện công, cậu lại cũng không gặp được Diệp Tinh luyện đan, chỉ có thể một mình ở trước phòng của mình, sững sờ nhìn tinh không.
Ngày xưa hết thảy trong Triệu phủ tựa hồ đều đã không có quan hệ với cậu.
Nhưng dường như người cha nghiêm khắc, luôn lạnh nhạt chuyện luyện đan của mình cùng đám người Diệp thúc, tất cả đều ghim ở trong ngực cậu, lại phảng phất càng thêm rõ ràng với ký ức ở trong đầu cậu.
Yên lặng đứng một hồi, sau đó Triệu Thận tiến vào trong phòng.
Ngày hôm sau sẽ đến sớm.
- Triệu Thận!
Sáng sớm Triệu Thận liền đứng lên luyện kiếm, vẫn luyện ba giờ, bầu trời dần dần sáng lên.
Xa xa giọng nói truyền đến, một thân ảnh bỗng nhiên bay tới, đây là một người đàn ông trung niên hơi mập.
- Sư thúc!
Nhìn thấy ông ta, Triệu Thận vội vàng cung kính nói.
Đây là người phụ trách giáo đồ của Huyền Nguyên Tông bọn họ, mỗi người cơ hồ đều gọi là sư thúc.
Về sư phụ của họ, bây giờ vẫn không có.
Không phải ai cũng có thể bái sư. Có thể thu đồ đệ trên cơ bản đều là trưởng lão.
"Ngươi đi tới Huyền Nguyên Tông đã mười năm rồi." Người đàn ông trung niên hơi mập nhìn Triệu Thận mỉm cười nói: "Hơn nữa biểu hiện rất tốt, tiến bộ cũng rất nhanh, căn cứ theo quy củ, ngươi có thể xuống núi mười ngày."
Cảm quan của ông ta với Triệu Thận trước mắt rất tốt.
Luyện công là một chuyện rất khổ, những người khác kiên trì một ngày mười mấy tiếng tu luyện cũng đã không tồi, nhưng Triệu Thận lại vô cùng nghiêm khắc đối với mình.
Cậu nghỉ ngơi bốn giờ một ngày trong hai mươi bốn giờ.
Còn lại hai mươi giờ, hơn phân nửa thời gian đều dùng để tu luyện, thời gian còn lại là ở trong phòng bí tịch của Huyền Nguyên Tông, nghiên cứu dược thảo vân vân.
Huyền Nguyên Tông có rất nhiều bí tịch cơ sở, những thứ này ở các thành trì đều có khả năng có, cho nên bọn họ không thèm để ý, tùy ý để môn hạ đệ tử lật xem.
Chỉ là rất nhiều người chỉ là nhìn một chút cũng không có hứng thú, về phần Triệu Thận thì mỗi một ngày đều dành thời gian nhìn một chút.
Về phần trong phòng dược thảo thì là trồng đông đảo dược thảo, linh quả, bình thường khẳng định cần xử lý, rất ít đệ tử nguyện ý đi.
Triệu Thận có hứng thú đối với việc này, nhất định là bị Diệp Tinh ảnh hưởng, cậu dĩ nhiên đi hỗ trợ, đối với cậu mà nói, đây ngược lại là thời gian nghỉ ngơi khó có được.
"Xuống núi mười ngày?"
Nghe được lời của người đàn ông trung niên mập mạp, Triệu Thận sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kích động.
Nghe được lời nói của người đàn ông trung niên mập mạp, trên mặt Triệu Thận lộ ra vẻ vô cùng kích động.
Quy củ của Huyền Nguyên Tông rất nghiêm, cấm không cho đệ tử xuống núi, muốn liên lạc với bên ngoài cũng căn bản không có khả năng.
Bởi vì, đây là thế lực có thần linh!
Thần linh cùng phàm nhân, vốn là người của hai thế giới. Bây giờ cậu hoàn toàn không biết gì về gia đình mình.
“Sư thúc, vậy ta hiện tại có thể xuống núi chưa?” Triệu Thận thậm chí còn hoài nghi mình nghe lầm, không nhịn được hỏi lại một lần nữa.
“Ha ha, có lẽ ngươi cũng nhớ nhà rồi.” Người đàn ông trung niên mập mạp cười nói: "Nhớ kỹ, lúc trở về không được chậm trễ quay lại."
“Vâng!” Triệu Thận vội vàng gật đầu.
Thân ảnh của cậu lướt qua, nhanh chóng lướt về phía xa xa, hiển nhiên mười năm ở Huyền Nguyên Tông, thực lực của cậu đã rất mạnh.
"Hả? Triệu Thận xuống núi?" Trên một ngọn núi, Diệp Tinh đang luyện chế đan dược chú ý tới tình cảnh nơi này.
Soạt!
Ánh mắt hắn chuyển động một chút, tâm niệm vừa động, thân ảnh trong nháy mắt biến mất.
......
Mất hai ngày, Triệu Thận rốt cục tiếp cận tiểu thành trì mà mình sinh sống ngày xưa.
"Không biết hiện tại thân thể của cha như thế nào?"
Càng trở về gần nhà, cậu càng lo lắng, khiếp sợ, càng lo lắng khiếp sợ, trong lòng cậu càng khẩn trương.
Cha cậu đã không khỏe mạnh, đã vậy lại cũng nghiện rượu.
"Còn có Diệp thúc, bọn Tiểu Đình nữa." Trong mắt Triệu Thận có vẻ chờ mong, còn có một chút nhớ nhung.
Cậu ở Triệu phủ tám năm, mà ở trong Huyền Nguyên Tông mười năm, nhưng trí nhớ tám năm đó cậu khó có thể quên được.
Người cha nghiêm khắc, Diệp thúc điềm đạm, còn có một số người khác.
“Đi!”
Tuy rằng trong lòng khẩn trương, nhưng tốc độ của Triệu Thận một chút cũng không có giảm đi, nhanh chóng bay về phía trong thành trì.
Tiến vào thành trì, nhìn tình cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ bên trong, ý thức Triệu Thận thậm chí có chút hoảng hốt.
"Hình như thành trì đã xảy ra một ít thay đổi, chỉ là thay đổi không lớn."
Cậu nhớ tới tình cảnh mình và Diệp thúc đi dạo thành trì, hiện tại lại nhìn thấy tình cảnh quen thuộc, trong lòng lại có một cảm thụ khó hiểu.
Keeng! Keeng!
Tùng! Tùng! Tùng!
Xa xa bỗng nhiên có một trận tiếng chiêng đánh trống truyền đến, rất nhiều người vây quanh cùng một chỗ, đường xá đều trở nên chật chội.
Trong lòng Triệu Thận khẽ động, lập tức cũng bay qua.
Người trên đường phố rõ ràng tách ra, lúc này một thanh niên nhìn qua chỉ có hai mươi mấy tuổi xuất hiện, trên người còn mặc một thân hồng bào lớn, sau lưng đi theo một vài người. Từng tiếng cồng chiêng đánh trống vang lên.
"Không hổ là vị thần đồng Trương gia kia! Nghe nói năm tuổi có thể nhận biết rất nhiều chữ, đọc thành thạo kinh nghĩa đơn giản, hiện tại thi đại học ở triều đình thậm chí đạt được thành tích tốt thứ ba!"
“Giỏi vãi! Thành trì của chúng ta rốt cục cũng xuất hiện một vị thám hoa.”
Mọi người hai bên đường không ngừng nghị luận, trên mặt đều mang theo tươi cười.