Người mặc hắc bào này rất không khách khí với cậu, không phải đánh liền mắng, hơn nữa cực kỳ hà khắc đối với chuyện tu luyện, tuy rằng không có thu cậu làm đồ đệ, thế nhưng lại truyền cho cậu một môn công pháp cực kỳ lợi hại.
Dựa vào công pháp này, thực lực của cậu bắt đầu điên cuồng tăng lên, thời gian mỗi nửa năm thậm chí đều lột xác một lần, hiện tại lấy thực lực của cậu, tiêu diệt Huyền Nguyên Tông mà cậu gia nhập ban đầu là dễ dàng.
Bõm!
Thân ảnh vừa động, Triệu Thận trực tiếp tiến vào trong huyết trì.
- Ùng ục ùng ục!
Theo tiến vào, nước trong huyết trì lập tức bốc lên, từng cỗ năng lượng vô cùng bá đạo điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể cậu.
Tiếp nhận năng lượng này, sắc mặt Triệu Thận lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.
Đau đớn vô cùng thống khổ kịch liệt truyền đến, phảng phất vô số con kiến đang cắn xé mỗi một tế bào của cậu.
"Aaa!!! Aaaaaa!!!"
Trải qua nhiều như vậy, Triệu Thận sớm đã không còn là đứa trẻ non nớt lúc trước, nhưng cậu vẫn không nhịn được đau đớn kêu lên, cậu lúc này phảng phất như đang ở trong địa ngục.
Môn công pháp lợi hại kia sau khi tu luyện, cần dựa vào năng lượng của huyết trì này, chỉ là sau khi hấp thu, mỗi một lần đều phải tiếp nhận thống khổ thật lớn, tương đương với đem xương cốt, huyết nhục trong cơ thể một lần nữa nát bấy,rồi lại trùng kiến một lần nữa.
Toàn bộ quá trình rèn luyện thậm chí kéo dài bảy ngày, mà trong cơ thể Triệu Thận, một ma thai màu máu thậm chí chậm rãi hình thành.
Cuối cùng, Triệu Thận rời khỏi huyết trì.
"Thế nào rồi?" Người mặc hắc bào thấy Triệu Thận chấm dứt rèn luyện, chậm rãi đi tới, sâu trong đáy mắt thậm chí có một tia chờ mong.
"Ma thai đã hình thành." Triệu Thận trầm mặc một chút, trực tiếp nói.
“Tốt!” Người mặc hắc bào cười to, trong giọng nói không che dấu được vẻ vui sướng.
Bà ta nhìn Triệu Thận, nói: "Ngươi là người có thiên phú mạnh nhất mà ta từng gặp qua, ngắn ngủi mười năm liền luyện công pháp này đến mức này, hiện tại cho dù là ta, cũng không nhất định là đối thủ của ngươi, thậm chí tông chủ Thiên Thánh tông nhiều nhất chiến thành ngang tay với ngươi mà thôi."
Nghe vậy, Triệu Thận lại im lặng.
"Ta có thiên phú cường đại như vậy, hẳn là bởi vì viên đan dược của Diệp thúc." Triệu Thận âm thầm nói trong lòng.
Lúc cậu tám tuổi rời khỏi Triệu phủ, Diệp Tinh cho cậu một viên đan dược, tuy rằng lúc ấy nuốt vào không có bất kỳ biến hóa gì, thế nhưng lại để cho thiên phú của cậu không ngừng tăng lên, biến hóa này cậu đều có thể cảm ứng được, cho nên thực lực mới tiến bộ nhanh như vậy.
Trên thực tế Diệp Tinh luyện chế Bồi Nguyên Đan hoàn toàn đạt tới cấp độ hư không cảnh, đối với thế giới này mà nói, tuyệt đối là trân quý nhất, thuộc về bảo vật đỉnh cao nhất.
"Diệp thúc..." Nghĩ đến Diệp Tinh, Triệu Thận thở dài một hơi trong lòng.
Ở Thiên Thánh tông mấy chục năm,nhưng gì cậu trải qua thậm chí so với lúc ở vực Hắc Nguyên còn nhiều hơn, người trong tông phái lục đục, lúc mài giũa nguy cơ đến từ trong tông phái, huyết trì rèn luyện vân vân.
Nhớ tới tình cảnh lúc trước ở Triệu phủ, tựa như đã trôi qua lâu thật lâu.
"Nếu ngươi đã ngưng tụ thành ma thai, vậy ta liền dựa theo lời hứa, trước tiên nói cho ngươi biết tình huống của cha ngươi." Người mặc hắc bào hiếm thấy mỉm cười nói.
"Tình huống của cha ta?" Nghe vậy Triệu Thận lại sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: "Ngươi nói cha ta chưa chết sao?"
"Chưa chết." Người mặc hắc bào lắc đầu nói.
Bà ta trực tiếp đi về phía trước, rất nhanh đi tới một chỗ vô cùng bí ẩn, lúc này nơi này lại có một người đàn ông trung niên vô cùng gầy gò.
"Cha." Nhìn thấy người đàn ông này, trên mặt Triệu Thận nhất thời lộ ra vẻ kích động, nhanh chóng tiến lên.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu kích động như vậy.
- Tiểu Thận? Người đàn ông trung niên gầy gò nhìn thấy Triệu Thận trước mắt mang vẻ mặt kích động, có rất nhiều vết thương trên người, có chút không xác định nói.
Lúc trước Triệu Thận rời nhà chỉ có tám tuổi mà thôi, hiện tại nhìn khuôn mặt chỉ là có một chút dấu vết khi còn bé.
-Là con, cha ơi! Triệu Thận vội vàng gật đầu nói.
"Đi thôi, ta hiện tại dẫn các ngươi rời khỏi tông phái, sau đó lại nói cho ngươi biết tung tích của mẹ." Người mặc hắc bào lạnh nhạt nói.
"Tiểu Thận, chúng ta đi thôi." Nghe được giọng nói này, Triệu Nguyên cũng nói.
"Ừm." Triệu Thận gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng vui sướng.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm cậu hạnh phúc như vậy.
Mấy người nhanh chóng xuống núi dọc theo con đường bí mật kia.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Chờ đến lúc đi tới một chỗ, lại đột nhiên có vài cỗ khí thế dao động kinh khủng truyền đến.
Một lão giả, hai người đàn ông trung niên xuất hiện.
Ngoài ra còn có một vị cường giả khác, chỉ là khí thế dao động trên người lại yếu đi rất nhiều.
“Phùng Huyên lớn mật, dám tự mình xuống núi!” Lão giả cầm đầu một bước bước ra, trầm giọng nói.
"Phùng Huyên?" Nghe được cái tên này, Triệu Thận lại sửng sốt, đó là tên của mẹ cậu.
Cậu sững sờ nhìn người mặc hắc bào trước mắt, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ hi vọng.