Không đến mấy giây, cơ hồ cường giả khu vực chung quanh đều không thể nhúc nhích, thậm chí coi như là tốc độ của tông chủ Thiên Thánh Tông cũng đều càng ngày càng chậm.
Chỉ là lúc này tóc Phùng Huyên lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành trắng, làn da cũng không ngừng trở nên khô vàng, tinh khí của bà ta tựa hồ đang nhanh chóng bị rút sạch.
Nhìn thấy tình huống này, Triệu Thận biến sắc, vội vàng nói: "Mẹ, công pháp người có vấn đề, mau dừng lại!"
Cậu cũng không phải ngu ngốc, trong nháy mắt phát hiện vấn đề.
Lúc này Phùng Huyên nhìn về phía con trai của mình, lại cười nói: "Không dừng lại được, Tiểu Thận, không cần bi thương, cho dù không thúc giục, ta cũng không sống được ba tháng."
Bà ta nhìn về phía Triệu Thận trong mắt lại có một tia ôn hòa, nói: "Chỉ là cho dù ta chết, ta cũng sẽ cho ngươi trở thành người mạnh nhất trong thế giới này, chỉ có mạnh nhất mới có thể tạo ra quy tắc!"
Bên cạnh, Triệu Nguyên nhìn con trai của mình, khẽ thở dài một hơi, nói: "Tiểu Thận, từ khi ngươi sinh ra ta chưa từng làm tròn bao nhiêu trách nhiệm của một người cha, thậm chí nghiêm khắc đối với ngươi như vậy, chỉ là cũng ta không có lựa chọn, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi cũng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, muốn làm cái gì liền làm, cha sẽ không bức bách ngươi làm cái gì nữa."
Từ nhỏ Triệu Thận đã bị ông ta ép luyện công, ông biết Triệu Thận kỳ thật không thích luyện công.
"Cha, mẹ, con chỉ muốn người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ thôi." Triệu Thận vội vàng nói.
Cậu còn muốn nói cái gì đó, thế nhưng huyết khí vô tận ở hư không xung quanh xuất hiện, bắt đầu điên cuồng dũng nhiệt tràn vào trong cơ thể của cậu.
Toàn bộ hư không đều bị mùi máu tanh khủng bố vờn quanh, thậm chí hóa thành từng đạo phong nhận,cắt mặt đất thành vô số mảnh vụn, bầu trời thậm chí có mây đen vờn quanh, phảng phất tận thế chân chính hàng lâm.
Lúc này Triệu Thận đã không dừng lại được nữa.
"Phùng Huyên..." Từng tiếng kinh nộ vang lên, lúc này trên mặt đám người tông chủ Thiên Thánh Tông cũng xuất hiện một tia hoảng sợ, bọn họ lúc này cũng không ngăn cản được.
Đông đảo huyết khí tuôn ra, sau đó thi thể của bọn họ không ngừng rơi xuống từ trong hư không...
- Không aaaa!!!.
Triệu Thận hô to, nhưng huyết khí vô tận bao phủ cậu, ý thức của cậu phảng phất cũng mất đi trong nháy mắt.
Trong hư không mùi máu dường như nhạt rất nhiều, tất cả âm thanh cũng biến mất không thấy.
Triệu Thận sững sờ mở to mắt.
Thi thể, chung quanh toàn bộ đều là thi thể, mà ở bên cạnh cậu còn có hai người.
"Cha, mẹ." Triệu Thận sững sờ nhìn, nhưng lúc này Triệu Nguyên, Phùng Huyên đã hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.
Triệu Thận sững sờ nhìn, nước mắt trong mắt cậu lập tức chảy xuống, thật vất vả mới tìm được cha mẹ, nhưng còn chưa nhận ra bao lâu, cha mẹ cậu đều chết.
"Ta không muốn trở thành cường giả mạnh nhất, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với các người thôi."
Cậu ngồi liệt trên mặt đất, dường như không thể tin vào thực tế này.
Ở vực Hắc Nguyên trải qua bốn mươi năm chém giết, đi tới Thiên Thánh Tông này lại trải qua ba mươi mấy năm, cậu chính là vì cha mẹ của mình, nhưng hiện tại lại là kết cục này.
Sức mạnh khủng bố trong cơ thể truyền đến, thậm chí ở hư không xung quanh cậu còn xuất hiện từng vết nứt nhỏ!
Ngắn ngủi thời gian trăm năm, thực lực của cậu thậm chí đạt tới giới hạn trên thế giới này.
Cậu đã trở thành tồn tại cường đại nhất của thế giới này, nhưng tất cả đều không phải là thứ cậu muốn.
Không biết qua bao lâu, Triệu Thận rốt cục đứng dậy, cậu ôm cha mẹ mình, sau đó sững sờ đi xuống chân núi.
Khu vực chung quanh có một ít người sống sót, lúc này bọn họ cũng không dám nhúc nhích một chút, nhìn Triệu Thận trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Tông chủ, trưởng lão của bọn họ còn có một số người khác đều đã chết.
Triệu Thận không biết là xuống núi như thế nào,cậu dọc theo một con đường đi không mục đích.
Xa xa, dường như có một đoàn xe tới.
"Người phía trước nhường một chút." Người phía trước đoàn xe lớn tiếng nói, nhưng Triệu Thận lại như không nghe thấy.
"Này!" Một người trong đó hiển nhiên không hài lòng, trong tay nắm một thanh chiến đao, trực tiếp bắt lấy bả vai Triệu Thận.
Thế nhưng, sau khi vừa bắt được, tay phải của ông ta lại giống như dính vào vật chất quỷ dị gì đó, dĩ nhiên dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên khô héo, thậm chí rơi ra.
"Aaaa !!!"
Người này nhất thời kêu thảm thiết, chỉ là cũng nhanh chóng quyết đoán, lập tức huy động chiến đao đem cánh tay của mình chém xuống.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đây là ai?"
“Thực lực sao lại mạnh như vậy?"
Mọi người vô cùng hoảng sợ, nhất là hộ vệ đoàn xe, bọn họ cũng có một ít thực lực, thế nhưng càng có thực lực càng có thể cảm thấy thanh niên trước mắt khủng bố bao nhiêu.
Dưới ánh mắt kinh hãi của bọn họ, Triệu Thận xoay người lại.
Trên mặt cậu còn mang theo một vết máu, sắc mặt tê dại, ánh mắt thì hiện ra màu đỏ chảy ra máu, nhìn những người trước mắt này.
Tiếp xúc với ánh mắt này, trong lòng mọi người nhất thời dâng lên một cỗ hàn ý.
Đúng lúc này, trong đoàn xe có một người đàn ông trung niên nhìn qua nho nhã đi ra, nhìn Triệu Thận hơi cung kính nói: "Đại nhân, tại hạ là Trương Vân Lan thành Lưu Vân, hôm nay mang theo người nhà đi ngang qua nơi này, trong lúc vô tình mạo phạm đại nhân, kính xin đại nhân rộng lượng, chúng ta có thể bồi thường."
Ông ta nhìn qua rất nho nhã, ở bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, một thanh niên, một đứa bé gái, lúc này trong tay người phụ nữ kia còn ôm một đứa nhỏ.