Nếu là một lần nữa lựa chọn, Triệu Thận hẳn là ở thời điểm đứa trẻ chưa sinh ra liền đi ra, nhưng cho đến bây giờ còn chưa có đi ra.
"Hử?"
Ánh mắt Diệp Tinh bỗng nhiên khẽ động.
Bên trong cung điện phía dưới, một người đàn ông toàn thân cơ hồ bị áo giáp bao phủ bỗng nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện liền đi tới chỗ đứa trẻ mới sinh kia.
"Đây là?"
Nhìn thấy người đàn ông này, đồng tử Diệp Tinh lại hơi co rụt lại. Hắn hiện tại đã ở Huyễn Nguyên giới này hơn trăm năm, lúc này liếc mắt một cái liền nhìn ra người đàn ông kia chính là Triệu Thận.
"Ai?"
“Người đâu mau tới !”
Nhìn thấy người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện, đám người Triệu Nguyên nhất thời kinh hãi nói.
Thân ảnh Triệu Thận đi tới, hiện tại thực lực của cậu cường đại cỡ nào, cậu đã trở thành người mạnh nhất thế giới này, trong nháy mắt đi tới trước mặt đứa trẻ kia, nhìn bộ dáng khi còn bé của mình.
Lúc này ý thức của cậu lờ mờ nhớ lại khi vừa mới sinh ra.
Từng tình cảnh ngày xưa xuất hiện trước mắt, tựa như đã trôi qua thật lâu, lại tựa như phát sinh ở trước mắt.
Nhìn đứa trẻ trước mắt, Triệu Thận bỗng nhiên vươn tay phải của mình ra, trực tiếp vỗ xuống.
Tiếng khóc của đứa bé trong phòng nhất thời dừng lại.
“Ác ma, ngươi là ác ma tới từ địa ngục!”
"Ngay cả đứa bé mới sinh cũng không tha!"
“Giết tên ác ma này đi!
Đám người Triệu Nguyên kinh hãi nói, tràn ngập cừu hận nhìn Triệu Thận. Bọn họ không chút sợ hãi tiến lên, bắt được Triệu Thận.
Lúc này Triệu Thận lại không phản kháng, sững sờ nhìn thi thể đứa trẻ kia.
Cả đời của cậu giống như không ngừng hiện lên trong đầu cậu, từ nhỏ bắt đầu luyện công, tiến vào trong Huyền Nguyên Tông cố gắng tu luyện, tiến vào trong địa ngục Hắc Nguyên sinh tử giết chóc...
Từng chuyện ngày xưa không ngừng hiện lên trước mắt, hình ảnh cuối cùng lại dừng lại ở trên tấm bia đá mộ kia.
Nhân gian quá khổ, cậu đã không có dũng khí gì trải qua một lần nữa.
Trong nháy mắt này, toàn bộ thân thể Triệu Thận bỗng nhiên mất đi tất cả sức mạnh chống đỡ, lập tức quỳ xuống.
Thân thể cậu cuộn mình trên mặt đất, gào khóc, nước mắt trong mắt không ngừng rơi xuống, tựa như muốn đem khổ sở nhiều năm như vậy khóc ra.
Sau đó ở dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người Triệu Nguyên, thân ảnh của cậu lại chậm rãi trở nên trong suốt, hoàn toàn biến mất không thấy...
Cuối cùng, Triệu Thận trở lại quá khứ lựa chọn giết chính mình khi mới sinh.
"Vậy mà lại là lựa chọn như vậy?"
Trong hư không, Diệp Tinh kinh ngạc nhìn.
"Vậy người mà khi mình vừa mới tiến vào trong Huyễn Nguyên giới thấy chính là Triệu Thận? Hay là người khác?" Lúc này Diệp Tinh âm thầm nghĩ trong lòng.
"Vận mệnh của mỗi người kỳ thật đã sớm xác định, cho dù có thay đổi như thế nào, ở giữa cho dù xuất hiện khác biệt, nhưng cuối cùng cũng sẽ một lần nữa trở lại quỹ đạo."
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, một thân ảnh ngưng tụ trước người Diệp Tinh.
Đây là một vị lão giả mặc trường bào màu trắng, tóc lão giả hiện ra màu đỏ, tùy ý phiêu tán, trên trán ông ta có bí văn kỳ bí màu vàng, trên đầu có hai sừng. Chính là Thánh Tôn Mạt Viêm.
"Quỹ đạo của vận mệnh cố định sao?" Diệp Tinh im lặng không nói gì.
"Rất nhiều nhân tố quyết định quỹ đạo của vận mệnh."
Thánh Tôn Mạt Viêm lạnh nhạt nói: "Mẹ của Triệu Thận vốn có các loại quan hệ phức tạp với Thiên Thánh Tông, cho dù Triệu Thận sống lại, quan hệ này cũng sẽ không thay đổi, trong lòng Triệu Thận rất rõ ràng, cho dù ngươi cho cậu ấy cơ hội lựa chọn lại, cậu ấy cũng sẽ đi trên một con đường khác, mà con đường này có thể thoải mái, nhưng cũng có thể càng khổ, cho nên cậu ấy tình nguyện chết đi, cũng không muốn trải qua nữa."
Diệp Tinh im lặng, hình ảnh trước mắt theo Triệu Thận biến mất cũng đã biến mất, hiện tại hắn cùng Thánh Tôn Mạt Viêm ở trong một mảnh không gian.
Hắn bỗng nhiên hỏi: "Sau khi Triệu Thận giết mình, Triệu Thận phía sau xuất hiện như thế nào?"
Nghe vậy, Mạt Viêm Thánh Tôn lại mỉm cười nói: "Vấn đề của ngươi vốn tồn tại nghĩa khác, dưới tình huống chân chính Triệu Thận cũng không có khả năng cùng một người khác gặp nhau, cho nên ta không biết trả lời như thế nào."
"Nhưng mà với tư cách là người sáng tạo, ta lại có thể cho Triệu Thận những nhân sinh khác."
Nói xong Thánh Tôn Mạt Viêm vung tay lên.
Trước mắt lại có một hình ảnh xuất hiện.
Hình ảnh hiển thị rõ ràng là đường phố trong thành Lưu Vân, lúc này người trên đường phố tách ra, mà ở giữa đường một thanh niên nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi xuất hiện, trên người cậu còn mặc một thân hồng bào lớn, sau lưng đi theo một vài người.
Từng tiếng cồng chiêng đánh trống vang lên.
- Công tử Triệu gia Triệu Thận đạt được thành tích thứ nhất trong kỳ thi đại học!
- Quá lợi hại, hiện tại Triệu Thận còn chưa tới hai mươi tuổi đi mà đã lợi hại như vậy!
- Đây chính là trạng nguyên của thành Lưu Vân chúng ta."
Trên mặt mọi người cũng mang theo tươi cười, không ngừng nghị luận.
Mà ở ngoài cửa Triệu phủ, lúc này Triệu Nguyên, Phùng Huyên đã chờ đợi.
"Cha, mẹ." Triệu Thận nhìn thấy cha mẹ mình, cười nói.
“Ha ha, Tiểu Thận, không tồi!” Triệu Nguyên vỗ vỗ bả vai con mình cười to nói.
“Tiểu Thận, mau để ta xem có gầy tý nào không?” Phùng Huyên thì tiến lên, không ngừng đánh giá, sợ con của mình ở bên ngoài không ăn ngon.
"Thiếu gia Triệu Thận." Bên cạnh, Chu Đình yên tĩnh xinh đẹp đứng thẳng, trên mặt mang theo tươi cười.
Triệu Thận nhìn về phía cô, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười.