"Vũ Mặc, Diệp Tinh là đệ tử của thánh tôn Thời Không, nếu thánh tôn Thời Không đã đồng ý cho Diệp Tinh tới di tích thánh hoàng Hắc Ly đó, có thể thấy chắc chắn Diệp Tinh có một vài lá bài tẩy cường đại, ngươi trực tiếp nói Diệp Tinh như vậy có vẻ có chút không ổn." thánh hoàng Lăng Quân mỉm cười nói.
"Lá bài tẩy? Cho dù dựa vào nhiều lá bài tẩy hơn nữa, ngươi cho rằng một vị đại đạo chi chủ cấp một sẽ có lợi ích gì ở di tích thánh hoàng Hắc Ly đó?" thánh hoàng Vũ Mặc lạnh lùng nói.
Thiên phú của Diệp Tinh rất mạnh, tuy thời gian tu luyện ngắn, nhưng thực lực tiến bộ tới khó tin, nhưng điều này không thể thay đổi được sự thật hắn là đại đạo chi chủ cấp một.
So với những cường giả như bọn họ, thực lực của Diệp Tinh rõ ràng quá yếu.
“Trên người đạo chủ Kim Nguyên yêu tộc đó một món bảo vật đẳng cấp đại đạo chi chủ cũng không có, bất kỳ một đại đạo chi chủ cấp hai nào cũng có thể giết chết hắn ta dễ như trở bàn tay, mà Diệp Tinh rõ ràng Diệp Tinh đã tốn rất nhiều thời gian, thực lực của hắn vốn chưa đạt tới đẳng cấp đại đạo chi chủ cấp hai, thứ hắn dựa vào chỉ là một món binh khí đẳng cấp đại đạo chi chủ!"
Xem video lúc đó Diệp Tinh chiến đấu, rất dễ dàng có thể đoán được thông tin.
"Mấy trăm năm trôi qua, chắc chắn thực lực của Diệp Tinh sẽ tăng lên đúng không." thánh hoàng Lăng Quân mỉm cười nói.
"Tăng lên? Cho dù hắn có thực lực của đại đạo chi chủ thì thế nào? Ở bên trong di tích thánh hoàng Hắc Ly vẫn là yếu nhất."
Sắc mặt thánh hoàng Vũ Mặc hờ hững nói: "Nhưng Diệp Tinh là đệ tử của thánh tôn Thời Không, trên người hắn có bảo vật cường đại như vậy cũng rất bình thường, thứ mà hán dựa vào chắc hẳn là thần khí có thể ẩn giấu khí tức, thân hình đó!"
Trước đó Diệp Tinh thành công rời khỏi dòng sông vận mệnh, rất nhiều người suy đoán trên người Diệp Tinh có một món bảo vật cường đại có thể che giấu khí tức và thân ảnh, mà có thể che giấu khỏi tất cả đại đạo chi chủ, vậy món bảo vật đó rất có thể là một thần khí!
"Thần khí." thánh hoàng Lăng Quân không khỏi cảm thán.
Giờ ông ta ở di tích thánh hoàng Hắc ly đó là vì lấy được thần khí.
Thực tế trong lòng ông ta cũng có chút quan điểm với Diệp Tinh, dẫu sao hiện giờ Diệp Tinh có thần khí, những thánh hoàng như bọn họ phần lớn trên người cũng chỉ có một món mà thôi.
Hiện giờ có một vài thánh hoàng nhân tộc có chút không vừa ý với Diệp Tinh.
Theo bọn họ thấy, tộc đang đổ quá nhiều tài nguyên vào Diệp Tinh.
"Ha ha, thánh hoàng Vũ Mặc, đệ tử của ngươi là vợ của Diệp Tinh đúng chứ ?" thánh hoàng Lăng Quân mỉm cười nói.
Mặc dù bất mãn với Diệp Tinh, nhưng là ông ta là người thành Thời Không, tất nhiên đứng về phía Diệp Tinh, không muốn nói tới vấn đề này thêm nữa.
"Tiểu Ngư là Tiểu Ngư, Diệp Tinh là Diệp Tinh." thánh hoàng Vũ Mặc bình tĩnh nói.
"Được rồi, không nói nữa." hiển nhiên bà ta không muốn nói thêm nữa.
Soạt!
Bóng bà ta động một cái, lập tức biến mất.
Thánh hoàng Lăng Quân chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó cũng là rời khỏi nơi này.
...
"Dường như thánh hoàng Vũ Mặc bất mãn với mình." bên trong thành Thời Không, Diệp Tinh vừa đi vừa thầm nói trong lòng.
"Nhưng nói ra thì, giữa mình và thánh hoàng Vũ Mặc cũng chẳng có gì vui vẻ cả.”
Ban đầu hắn vô cùng kính sợ thánh hoàng Vũ Mặc, nhưng bây giờ sự kính sợ trong lòng đã giảm xuống rất nhiều.
"Thánh hoàng ư?"
Trong mắt Diệp Tinh chớp chợt lóe lên tia sáng.
“Nhìn kìa, là Diệp Tinh đại nhân!"
"Ta nghe nói hiện giờ thực lực của Diệp Tinh đại nhân rất mạnh, thậm chí đã đạt đến đẳng cấp chúa tể thế giới."
"Ta cũng nghe nói rồi."
“Mạnh quá, đây chính chúa tể thế giới thống trị hàng ngàn vị diện."
Phía xa có mấy kẻ yếu đi tới, nhìn thấy Diệp Tinh, mặt lộ vẻ cung kính, nhưng lúc này trong mắt lại tràn ngập vẻ hưng phấn.
Gần năm hai nghìn trôi qua, thành Thời Không lại là thu nhận một vài thiên tài.
Nhưng người nổi danh nhất khoảng thời gian này tất nhiên là Diệp Tinh và Hỗn Vũ.
Thiên phú của Hỗn Vũ tuyệt thế, nhưng Diệp Tinh lại giống như kỳ tích điên cuồng nổi dậy, trong thời gian ngắn ngủi đã đạt tới đẳng cấp đại đạo chi chủ, chúa tể thế giới, trở thành người mà bọn họ sùng bái nhất.
“Thiên tài Đạo Tắc Cảnh mới?" Diệp Tinh nhìn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Thông qua trận truyền tống, rất nhanh hắn đã rời khỏi thành Thời Không.
...
"Ba ba, ngươi lúc nào ba mới về?"
Bên trong phi hành khí, ảo ảnh tiểu Bảo Nhi xuất hiện trước mắt, cô bé nhìn Diệp Tinh hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tràn ngập vẻ nhớ nhung.
Bên cạnh cô bé còn có mấy người Lâm Tiểu Ngư.
"Bảo Nhi ngoan, bây giờ ba đi tìm chị gái con, sau đó đưa chị con về." Diệp Tinh cười nói.
Nói vài câu, Diệp Tinh nhìn về phía Lâm Tiểu Ngư, nói: "Tiểu Ngư, em yên tâm đợi ở nhà, anh nhất định đưa con gái chúng ta về."
"Diệp Tinh, anh phải cẩn thận đó." Lâm Tiểu Ngư vội vàng nói, trong mắt rõ ràng có một chút lo lắng.
Cô biết việc về di tích thánh hoàng Hắc Ly, nơi đó có cường giả đẳng cấp thánh hoàng khác, nếu như Diệp Tinh gặp phải, vậy thì quá nguy hiểm.
"Yên tâm, cho dù anh thật sự bị giết chết, cũng có thể sống lại ngay lập tức.” Diệp Tinh cười nói.
Tùy ý nói với người nhà vài câu, trong lòng Diệp Tinh lại có sự bình tĩnh đã lâu không thấy.
Cuộc gọi rất lâu mới kết thúc.
Ong...
Trước mắt lóe lên rất nhiều dao động, rất nhiều bảo vật xuất hiện trước mắt Diệp Tinh.