Sau khi nhìn thấy thực lực Diệp Tinh lại mừng như điên,dĩ nhiên không nghĩ tới hiện tại theo hai người Không Động của tộc Hạt Nguyên tử vong, phong tỏa vây khốn bọn họ đã bị mở ra, bọn họ có thể trực tiếp rời khỏi nơi này.
Với thiên phú Huyễn tộc của bọn họ, nếu thật sự muốn che dấu, cơ hồ không có khả năng có cường giả có thể tìm được.
- Có thể rời đi rồi!
- Tộc lão Lâm Mặc nếu đã đánh chết cường giả tộc Hạt Nguyên, mở ra phong tỏa, ngài ấy tất nhiên có thể mang theo chúng ta rời đi!
- Thật tốt quá!
Những tộc nhân khác trong Huyễn tộc nghe được lời của hai người, trên mặt rõ ràng cũng lộ ra vẻ kinh hỉ.
- Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi! Diệp Tinh nhanh chóng nói.
Hiện tại bên ngoài có cường giả tộc Hạt Nguyên, tộc Vũ Hồn, tộc Xích Lân canh giữ. Diệp Tinh cũng không xác định rốt cuộc có Thánh Hoàng Vũ Trụ hay không. Nếu có, hắn cũng không nhất định có thể chạy thoát.
- Các ngươi không cần phản kháng, tất cả đều tiến vào trong nhẫn không gian của ta!
Nhìn mọi người trước mắt, Diệp Tinh vung tay phải lên, lập tức toàn bộ đông đảo tộc nhân Huyễn Tộc được hắn thu lại. Chỉ còn lại có một mình Nguyên Nha.
"Lâm Mặc, chờ ta một chút." Nguyên Nha trực tiếp nói.
Ông ta nhìn về phía cung điện trước mắt.
Xoẹt...
Dưới ánh mắt của Diệp Tinh, tòa cung điện truyền thừa tồn tại cùng Huyễn tộc này lại nhanh chóng thu nhỏ lại, lập tức hóa thành cao nửa mét, trực tiếp bị Nguyên Nha thu lại.
Diệp Tinh đối với việc này không có suy nghĩ gì, cung điện này là một kiện thần khí khác của Huyễn tộc, tồn tại hồ truyền thừa của Huyễn tộc, hắn cũng không có khả năng đoạt lấy.
Nguyên Nha đã đem thần khí đỉnh cấp áo giáp Hồn Thiên đưa cho hắn, Diệp Tinh cho dù có khát vọng bảo vật, cũng không có khả năng đánh chết Nguyên Nha, trực tiếp đoạt tới.
Một đường tu luyện, Diệp Tinh cũng không ngừng chém giết cùng cường giả dị tộc, thậm chí lừa gạt hơn một ngàn vị đại đạo chi chủ cường đại, nhưng hắn làm việc có quy tắc ứng xử của mình, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
“Đi!”
Thu hồi cung điện truyền thừa, thân ảnh Diệp Tinh cùng Nguyên Nha vừa động, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Khu vực khổng lồ mênh mông vô bờ, nhìn không tới điểm cuối cùng, trong hư không chớp động ánh sáng màu tím, dưới hư không màu tím, từng tòa cung điện sừng sững.
Đây là một trong những căn cứ quan trọng nhất của Huyễn tộc, nhưng mà lúc này đã trống rỗng, không còn một sinh mệnh nào tồn tại.
Trước mắt là một mảnh bình nguyên thật lớn, toàn bộ bình nguyên thoạt nhìn vô cùng cổ xưa, hoang vắng, không có dược thảo, linh quả gì sinh trưởng.
Vút! Vút!
Mà lúc này bên dưới hư không, có từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Trong đó trên người hai người cầm đầu có khí thế dao động cực mạnh.
Trong đó một vị toàn thân tối đen, trên đầu có một sừng cong cong, trên mặt còn có bí văn màu vàng, đôi mắt cũng có màu vàng, thậm chí trên người còn có từng đường bí văn kỳ dị, có một tia ánh sáng màu đen tản ra.
Một vị còn lại là một sinh vật khổng lồ cùng loại với Giao Long, trên người tràn đầy lân giáp màu đỏ, giống như một con rắn trực tiếp xoay quanh ở trong hư không.
Ầm! Ầm!
Dao động khí thế khủng bố phát ra, thậm chí hư không xung quanh đều không chịu nổi dao động của hai vị cường giả này, không ngừng nổ tung.
Trước mắt đúng là Đại đạo chi chủ cấp ba của tộc Vũ Hồn và tộc Xích Lân, Đạo chủ Nham Mặc và Đạo chủ Khôn Linh.
"Chuyện gì xảy ra? Đạo chủ Không Động không hồi đáp lại một chút nào sao?" Đạo chủ Nham Mặc, người trên mặt có bí văn màu vàng trầm giọng nói.
Trước đó Đạo chủ Không Động và đạo chủ Xích Diễm bị Diệp Tinh miểu sát, bọn họ thậm chí còn chưa kịp truyền tin tức đi.
Việc này khiến cho Đạo chủ Nham Mặc và Đạo chủ Khôn Linh hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện tại bất kể liên hệ với Đạo chủ Không Động thế nào đi nữa cũng không có phản ứng.
Sắc mặt Đạo chủ Khôn Linh bình tĩnh, ông ta vung tay phải, lập tức từng tia sáng kỳ dị tản ra, điên cuồng tràn vào trong hư không trước mắt.
Bỗng nhiên, sắc mặt Đạo chủ Khôn Linh khẽ thay đổi.
"Không tốt, chỗ không gian phong tỏa do Đạo chủ Không Động phụ trách đã bị mở ra!"
Ầm!
Cùng với sự thay đổi sắc mặt, một dao động khí thế vô cùng khủng bố chợt bộc phát ra từ trong cơ thể ông ta.
"Răng rắc!"
Hư không trước mắt bị mạnh mẽ xé rách, lập tức có một lối đi trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hai người.
"Phòng ngự của Huyễn tộc cũng bị phá?" Sắc mặt hai người Đạo chủ Nham Mặc đều thay đổi.
Lúc trước Huyễn tộc cũng có phòng ngự cường đại, bọn họ không vào được, cho nên đã phong tỏa lại, hai bên tương đương phong tỏa lẫn nhau.
Xoát! Xoát!
Bọn họ liếc nhìn nhau một cái, ngay sau đó tất cả đều tiến vào bên trong lối đi.
Sau khi tiến vào lối đi, trong nháy mắt bọn họ xuất hiện ở bên trong một không gian thật lớn.
Chẳng qua lúc này không gian này trống rỗng, dưới sự tra xét của linh hồn bọn họ, hoàn toàn không phát hiện ra một bóng người nào.
"Chạy rồi? Chết tiệt!" Nhất thời trong mắt hai vị Đạo chủ Nham Mặc đều lộ ra vẻ vô cùng âm trầm.
"Người có thực lực mạnh nhất của Huyễn tộc là Nguyên Nha, trừ ông ta ra thì người mạnh nhất là Côn Ngọc, ở vào cấp bậc Đại đạo chi chủ bậc hai, chỉ là Côn Ngọc đã bị chúng ta đánh chết, ngoại trừ Nguyên Nha, người mạnh nhất Huyễn tộc cũng chỉ ở vào cấp bậc Đại đạo chi chủ cấp một, bọn họ làm thế nào mà phá tan phong tỏa chứ?"
Đạo chủ Nham Mặc trầm giọng nói.