Khoảng thời gian này Lâm Tiểu Ngư vẫn luôn học quân sự, sáng sớm bắt đầu, buổi sáng, buổi chiều, thậm chí buổi tối cũng tiến hành huấn luyện hoặc là các hoạt động văn nghệ, đến tận mười giờ tối mới kết thúc.
Những ngày này hai người cũng chỉ có thể gọi video nói chuyện.
Tốn mười mấy phút, Diệp Tinh đi vào trong bảo tàng to lớn, lúc này nơi đây có rất nhiều thanh niên, thiếu nữ mặc trang phục huấn luyện.
Trừ bọn họ ra, còn có một vài du khách.
"Diệp Tinh, ở đây." Xa xa, tiếng gọi trong trẻo như tiếng chim sơn ca vang lên, một cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa đang vẫy tay gọi, mắt cô cười híp lại, trông rất hoạt bát.
Nhìn thấy cô gái ấy, Diệp Tinh sải bước đi tới.
"Đi quân sự một thời gian rồi, nhưng hình như em không bị đen đi." Diệp Tinh nhìn kỹ Lâm Tiểu Ngư cười nói.
"Em vốn đã xinh đẹp rồi, có phơi thế nào thì cũng không đen đi được." Lâm Tiểu Ngư tự đắc nói, cô nhìn Diệp Tinh, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một chút ngạc nhiên, nói: "Ấy? Diệp Tinh, da anh hình như tốt hơn rồi."
Cô sờ sờ mặt Diệp Tinh, trên mặt không có bất cứ chất bẩn nào.
"Tiểu Ngư." Xa xa, bỗng nhiên có hai tiếng nói vang lên, phía đó có hai cô gái mặc đồ huấn luyện đi tới.
Hai cô gái, một người khoảng 1m67, cũng khá xinh, trên mặt có một ít tàn nhang, vóc người mảnh mai, nhưng ngực lại khá đồ sộ.
Người còn lại hơi lùn một chút, có vẻ như chưa tới 1m6, nhưng khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn dễ thương.
"Các cậu tới rồi?" Lâm Tiểu Ngư nhìn về phía hai người, lại nhìn Diệp Tinh, cười giới thiệu: "Đây là bạn cùng phòng của em Hạ Lâm và Trương Mộng, đây là Diệp Tinh mà trước đây tôi đã nhắc với các cậu."
Cô gái có vóc người rất đẹp tên là Hạ Lâm, nhỏ nhắn dễ thương là Trương Mộng.
"Chào các cậu." Diệp Tinh cười chào hỏi.
"Cậu chính là Diệp Tinh?" Hạ Lâm quan sát Diệp Tinh từ trên xuống dưới, nói: "Cậu cũng là sinh viên ngành kinh tế đại học Thượng Hải chúng tôi, còn là người duy nhất xin nghỉ học, trong lớp chúng tôi có vài người khá có hứng thú với cậu."
"Có chút việc, cho nên nghỉ học một thời gian." Diệp Tinh cười nói.
Hạ Lâm cười khẽ một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.
Còn về cô gái nhỏ nhắn kia, chỉ tùy tiện chào hỏi Diệp Tinh một tiếng, sau đó kéo Lâm Tiểu Ngư nói chuyện ríu rít không ngừng.
"Tiểu Ngư." Bỗng nhiên, lại có mấy tiếng gọi vang lên, sau đó có ba người đi tới.
Theo chân ba người đi tới, ánh mắt của rất nhiều nam sinh nơi này đều đổ dồn về.
Chính xác mà nói, ánh mắt bọn họ hẳn là tập trung ở trên người một nữ sinh trong đó.
Nữ sinh này trông rất xinh đẹp, mặt trái xoan tiêu chuẩn, da thịt trắng nõn, cô cao khoảng 1m7, một đôichân dài miên man rất thu hút ánh mắt người khác.
Diệp Tinh liếc nhìn nữ sinh này một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, trong lòng không có bất kỳ gợn sóng nào.
"Là Chu Lãnh Huyên."
"Người xinh đẹp nhất năm nhất khoa kinh tế đại học Thượng Hải chúng ta, mới vừa nhập học, đã được mấy đàn anh khóa trên đưa thư tỏ tình."
"Nữ thần của tôi."
...
Một vài nam sinh nhìn Chu Lãnh Huyên, không nhịn được nhỏ giọng nói.
Nữ sinh xinh đẹp cho dù là ở đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người.
Giống như Chu Lãnh Huyên trước mắt này, cho dù đều mặc đồ quân sự giống mọi người, nhưng vẫn biến thành tiêu điểm chú ý ccuar mọi người trong nháy mắt.
"Diệp Tinh, đây là ba người bạn cùng phòng khác của em, Chu Lãnh Huyên, Chu San, Tiền Giai Giai..." Lâm Tiểu Ngư giới thiệu.
Chu Lãnh Huyên chính là cô gái xinh đẹp nhất, bên cạnh cô là Chu San cao hơn 1m6, tóc nhuộm thành màu vàng.
Còn về Tiền Giai Giai mà nói, là một nữ sinh mặt tròn. So sánh với những người khác, khuôn mặt Tiền Giai Giai được xem là bình thường nhất, da ngăm đen, tóc ngắn, không thú hút chút nào.
"Đây là bạn trai tôi, Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư lại tự nhiên hào phóng mà giới thiệu Diệp Tinh.
"Chào các cậu." Diệp Tinh mỉm cười chào hỏi.
Chu Lãnh Huyên nhìn về phía Diệp Tinh, khẽ gật đầu, coi như đã biết.
Nữ sinh mặt tròn Tiền Giai Giai có vẻ hơi khó chịu, giống như sợ người lạ vậy: "Xin... Xin chào."
Cuối cùng là Chu San nhuộm tóc vàng tỏ ra hứng thú nhìn chằm chằm Diệp Tinh, nói: "Diệp Tinh, cây cải trắng tươi non Tiểu Ngư này của chúng tôi được nhiều người chú ý lắm đó, Tiểu ngư vẫn luôn nói đã có bạn trai, giờ là lần đầu tiên gặp mặt. Không biết nhà cậu làm gì?"
"Gia đình bình thường mà thôi." Diệp Tinh mỉm cười nói, không nói thêm gì nhiều.
"San San, nào có chuyện vừa gặp mặt đã tra hỏi hộ khẩu nhà người ta vậy?" Hạ Lâm nói.
"Lãnh Huyên, San San... Mọi người đi chơi đi, tôi và Diệp Tinh đi dạo một chút." Lâm Tiểu Ngư nhìn năm người bạn cùng phòng nói.
"Đi thôi, đi thôi, vừa thấy bạn trai liền không quan tâm chúng ta nữa.” Trương Mộng khuôn mặt nhỏ nhắn đnág yêu cười hì hì nói: "Đợi trở về kí túc sẽ phạt cậu một trận."
Lắc đầu bất đắc dĩ, Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh đi về phía xa xa.
Đợi sau khi hai người bọn họ rời đi, năm người Chu Lãnh Huyên vẫn đứng ở chỗ này, Hạ Lâm bỗng nhiên nói: "Dáng dấp tạm được, đáng tiếc hình như quá bình thường, quần áo trên người đều là đồ rẻ tiền, mỗi một món đều không vượt quá một trăm tệ, đoán chừng gia cảnh cũng bình thường thôi. Diệp Tinh này kém hơn so với dự đoán của chúng ta một chút."
"Hạ Lâm, chúng ta nói kiểm định sẽ thay Tiểu Ngư, cậu vừa gặp lần đầu đã phủ định Diệp Tinh này?" Trương Mộng mở to mắt nói: "Tôi cảm thấy khá tốt, hiện tại còn trẻ, nghèo một chút hoàn toàn có thể phấn đấu."
Nghe vậy, Hạ Lâm nhất thời bất mãn, nói: "Nói trước là cùng nhau kiểm định, tôi chỉ là nói ra lời trong lòng mà thôi, nói các cậu lại cảm thấy quá đáng?"
"Mộng Mộng, tớ cảm thấy chị Hạ Lâm nói rất đúng, bây giờ không phải nhìn tiền à? Diệp Tinh này cao, đẹp trai đều đạt têu cầu, nhưng tài phú thì không ổn." Chu San cũng nói.
"Biết rồi, cậu là cô gái ham tiền." Trương Mộng cười nói.
Chu San phản bác: "Ham tiền thì thế sao? Xã hội này cần chính là tiền. Trước đây chị họ tôi và một nam sinh yêu nhau tới chết đi sống lại, thậm chí bỏ trốn, để hai nhà đồng ý cho bọn họ kết hôn, kết quả vì phía nhà trai kia không có tiền, vẻn vẹn không tới ba tháng đã li hôn."
"Diệp Tinh là có tiềm lực, nhưng vừa lên đại học năm nhất đã nghỉ học, cuối cùng khả năng đến bằng đại học cũng không lấy được, bước ra ngoài xã hội như vậy căn bản là không có chút ưu thế nào, chỉ có thể làm công việc khổ nhất mệt mỏi nhất mà thôi."
Trương Mộng im lặng nhìn Chu San, nhưng cô cũng không nói gì thêm.
Mỗi người đều có tam quan* của riêng mình. Cô không có ác cảm gì với Diệp Tinh, nhưng cũng chẳng có hảo cảm gì.
* Tam quan bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Thế giới quan chính là cách bạn đối đãi với thế giới này như thế nào. Nhân sinh quan chính là bạn cảm thấy cuộc sống này ra sao. Còn giá trị quan tức là điều gì quan trọng đối với bạn.
* Tam quan bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Thế giới quan chính là cách bạn đối đãi với thế giới này như thế nào. Nhân sinh quan chính là bạn cảm thấy cuộc sống này ra sao. Còn giá trị quan tức là điều gì quan trọng đối với bạn.
Mặc dù Diệp Tinh đẹp trai, nhưng những nam sinh theo đuổi cô đều ưu tú hơn Diệp Tinh một chút.
Trong 5 người, sắc mặt Chu Lãnh Huyên lạnh lùng vô cùng, rất ít nói, cũng không có bất cứ phát biểu ý kiến gì vưới Diệp Tinh.
Tiền Giai Giai vẫn luôn im lặng, giống như một người trong suốt vậy, cũng chẳng nói gì.
"Được rồi, không nói nữa, vất vả lắm mới tới được nơi này để thả lỏng, chúng ta phải đi dạo một vòng mới được." Trương Mộng cười nói.
"Giai Giai, chẳng phải lúc mới vào phòng cậu đã nói một trong những nguyện vọng của cậu là tới nơi này tham quan à?"
Cô ra kéo Tiền Giai Giai, dẫn đầu đi phía trước.