Nghe thấy lời tiểu Hắc nói, xung quanh lập tức nổi lên rất nhiều tiếng nói giận dữ.
Lời này hoàn toàn đánh trúng ý nghĩ trong lòng bọn họ.
Có điều, điện thứ chín chỉ có thể hưởng thụ tài nguyên bên trong Hư Thần Tông, cũng không có quyền lợi đặc thù gì, địa vị chân chính vẫn là của đệ tử nòng cốt Hư Thần Tông, quả thật không có bất cứ quyền lợi nào để quản những đệ tử khác.
"Cảnh giới đạo chủ cảnh, cho dù có thực lực thánh hoàng đỉnh cấp thì lại thế nào? Hư Thần Tông chúng ta xem trọng chỉ có năng lực luyện đan!"
"Chỉ có thiên tài luyện đan mạnh nhất mới có thể trở thành điện chủ của điện thứ chín."
"Điện chủ điện thứ chín lần này hẳn là sinh ra trong ba người Tử Dương, Huyết Vô Cực, Phi Tuyết, ba người bọn họ tu luyện chưa tới một triệu năm, tất cả đều có thực lực cường đại của thánh tôn cao cấp, hơn nữa có thể luyện chế ra đan dược mạnh mẽ đẳng cấp thần tôn cảnh, sư huynh Tử Dương lại có thể luyện chế ra một trong ba loại đan dược khó nhất luyện chế thần tôn cảnh, như vậy mới có thực lực trở thành điện thứ chín điện chủ."
"Không có thực lực còn ngông cuồng như vậy?"
Các đệ tử Hư Thần Tông lạnh lùng nói.
"Yo yo yo, lợi hại như thế, nhưng điện chủ hiện tại của điện thứ chín vẫn là Diệp Tinh, các ngươi có tức không?"
Tiểu Hắc ở trên bả vai Diệp Tinh lắc lắc mông, dường như đang khiêu khích đám người, vô cùng đắc ý nói: "Hơn nữa đây còn là Hạo đế ra lệnh, điện chủ Nguyên Hàn tự mình mời Diệp Tinh tới đây, các ngươi có bản lĩnh tự mình đi tìm Hạo đế mà nói, để ông ta bãi nhiệm vị trí điện chủ điện thứ chín của Diệp Tinh."
“Con sâu róm đáng chết này."
"Mẹ nó, sao con sâu róm này lại khiến cho người ta ?"
"Sau này nguyên liệu mà ta luyện đan sẽ chủ yếu là sâu róm."
Tiểu Hắc vừa nói xong, lại dẫn tới một trận giọng nói tức giận.
Nhưng lời Tiểu Hắc nói lại là người mà bọn họ không dám nói ra nhất, vị trí điện thứ chín điện chủ của Diệp Tinh là do Hạo đế tự mình hạ lệnh, căn bản không thể loại bỏ, bọn họ cũng chỉ có thể không phục trong lòng, tìm chút gì đó xả giận.
"Diệp Tinh, ngươi thấy ta thế nào? Hơi nói mấy người này vài câu đã không chịu nổi rồi." Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh cười, truyền âm nói, trong giọng nói rõ ràng mang vẻ tự đắc.
Diệp Tinh không biết làm sao lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía đám người tức giận, nhưng lại không có chút dao động tâm trạng nào.
Mục đích hắn tới Hư Thần tông rất rõ ràng, chính là vì nâng cao bản thân, về phần ánh mắt của những người khác căn bản hắn không quan tâm.
"Hừ! Diệp Tinh, nói cho cùng vẫn là ngươi không dám tiếp nhận khiêu chiến." Tử Hổ nhìn Diệp Tinh, lạnh lùng nói.
Diệp Tinh liếc anh ta một cái, căn bản lười phản ứng.
"Tử Hổ." đúng vào lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
"Ca." Nghe thấy giọng nói này, Tử Hổ lập tức thu lại lời muốn nói ra.
Dưới ánh mắt của mọi người, một chàng trai tuấn lãng trực tiếp đi tới, anh ta nhìn Diệp Tinh, sắc mặt bình tĩnh nói: "làm quen một chút, ta tên Tử Dương."
"Sớm đã nghe nói." lúc này Diệp Tinh cũng dừng bước, nhìn về phía trước mắt thanh niên, nói .
Chỉ nói riêng về luyện đan thuật, trong hàng đệ tử giai đoạn hiện nay của Hư Thần Tông tài luyện đan của Tử Dương là thứ nhất.
Hắn vẫn rất khâm phục Tử Dương, luyện chế ra một trong ba đan dược khó luyện nhất thần tôn cảnh, rất nhiều đại sư luyện đan thế giới cảnh cũng không thể nào làm được.
"Ta rất hứng thú với luyện đan của Diệp Tinh ngươi.”
Tử Dương nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Đối với danh ngạch điện chủ điện thứ chín, ta quả thật rất muốn đạt được, nhưng nếu đã bị Diệp Tinh ngươi lấy được, ta cũng không có ý kiến, chỉ là có chút không cam lòng."
Anh ta trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét chút nào.
"Tám mươi năm sau là ngày tranh đoạt danh ngạch điện thứ chín chính thức cuối cùng, nếu có cơ hội, ta hy vọng tám mươi năm sau có thể ở so tài cùng Diệp Tinh ngươi một phen."
"Còn có ta!"
Lời nói nói xong, một chàng trai trực tiếp đi tới.
Chàng trai này mặc một bộ huyết bào màu đỏ, một phần ba mặt bị bao phủ bởi bí văn, trên đầu còn có hai chiếc sừng, khóe mắt giương lên, khiến cho người ta cảm thấy rất kiệt ngạo bất tuân*, chính là một trang ba đại thiên tài của Hư Thần Tông – Huyết Vô Cực.
*Tính tình ngạo mạn cuồng vọng không tuân theo quản giáo
*Tính tình ngạo mạn cuồng vọng không tuân theo quản giáo
Huyết Vô Cực nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt lộ ra một chút chiến ý, nói: "Tám mươi năm sau, ta chờ ngươi ở trên quảng trường này!"
Phía xa, cô gái Tuyết dung mạo tuyệt mỹ đi tới, nhìn Diệp Tinh, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Tám mươi năm sau, ta cũng ở trên quảng trường này chờ so tài với Diệp Tinh ngươi một phen."
Trong thời gian ngắn ngủi, vậy mà tam đại thiên tài mạnh nhất Hư Thần Tông giai đoạn hiện nay đều đưa ra lời khiêu chiến với Diệp Tinh.
"Ba người Tử Dương, Huyết Vô Cực, Phi Tuyết đều đưa ra lời khiêu chiến với Diệp Tinh."
"Hơn nữa thời gian đều là tám mươi năm sau. "
"Không biết Diệp Tinh có dám ứng chiến hay không?"
Toàn bộ quảng trường dường như nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn về phía trước mắt, chờ đợi Diệp Tinh trả lời.
Tám mươi năm sau, chính là cuộc tỉ thí chính thức cuối cùng của các đệ tử Hư Thần Tông.
Diệp Tinh nhìn về phía ba người trước mắt, dừng lại mấy giây, mỉm cười nói: "Nếu như tài luyện đan của ta có tiến bộ, ta sẽ đến tiếp nhận khiêu chiến."
"Từ chối rồi? Dưới tình huống này còn từ chổi."
"Ha ha, đúng thật là cực kỳ nhát gan."
"Đoán chừng là sợ mình thua."
Xung quanh lập tức có rất nhiều tiếng thổn thức truyền tới, mọi người nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.