Thời gian đang nhanh chóng trôi qua, thịnh yến bảo vật bên trong vũ trụ mới vẫn còn tiếp tục, thỉnh thoảng có tin tức cường giả tranh đấu truyền tới.
Có điều so với tranh đoạt mũi kiếm Tru Thiên, đám người nhiều thế giới cảnh đỉnh phong không ngừng bỏ mạng, thậm chí còn có cảnh tượng chấn động mấy vị cường giả đẳng cấp vô địch thế giới cảnh ngã xuống, tranh đoạt sau đó hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Một năm... Mười năm... Ba mươi năm...
Thời gian không ngừng trôi qua, việc liên quan tới kiếm Tru Thiên cũng chậm rãi lắng xuống, ảo ảnh kiếm Tru Thiên khổng lồ trên hư không trong vũ trụ mới cũng không biết đã biến mất không thấy từ lúc nào.
Vũ trụ đang không ngừng vận chuyển, cho tới bây giờ chưa từng ngừng nghỉ, cũng không ai biết tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Ra đời, tử vong, mỗi một sinh mệnh đang không ngừng luân chuyển, dường như đang trải qua từng trận luân hồi.
Cứ như vậy, thời gian rất nhanh đã qua một trăm năm.
...
Đây là một khu vực dãy núi vô cùng to lớn, lúc này khu vực dãy núi có một bóng người đang không ngừng lay động.
Trong mắt bóng người này tràn đầy vẻ lo lắng, đang không ngừng tiến về trước.
Cuối cùng cậu ta đã đi tới một nơi.
Nhưng nơi này lại hoàn toàn biến thành một đống phế tích, trên mặt đất còn có rất nhiều thi thể.
"Tiểu Vân, tiểu Sơn, A Lâm thúc..." Nhìn các thi thể này, người thanh niên nhất thời quỳ xuống, mặt đầy vẻ đau khổ.
"Gia tộc Hắc Thần!"
Thanh niên ngửa mặt lên trời gào thét, thậm chí móng tay của hai bàn tay đâm sâu vào trong thịt mặt.
"Bộ lạc ta bị diệt, gia tộc Hắc Thần, Xích Lư Đạt, Lỗ Vân, A Tư Gia thề ta, nhất định phải giết các ngươi, nhất định!" trong mắt thanh niên A Tư Gia có vẻ thù hận ngập trời.
Anh ra đứng dậy, nhìn bộ lạc một cái.
Vút!
Bóng người cậu ta lay động, trực tiếp rời khỏi nơi này.
"Hiện giờ chỉ có mình còn sống, mình nhất định không thể có chuyện, nếu không sẽ không thể báo thù." Núp ở một khu vực, trong mắt thanh niên A Tư Gia lúc này lóe lên ánh sáng.
"Thực lực của mình chỉ là thần tôn cảnh, mà gia tộc Hắc Thần đó có mấy thế giới cảnh, Xích Lư Đạt đó lại là cường giả đẳng cấp thế giới cảnh đỉnh phong, mình căn bản không phải là đối thủ." Thanh niên A Tư Gia suy nghĩ.
"Với thực lực của mình, muốn tu luyện tới đẳng cấp thế giới cảnh, độ khó rất lớn, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không báo được thù."
Mặc dù căm hận, nhưng trong lòng A Tư Gia rất bình tĩnh.
Cậu ta yên lặng suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt chuyển động, bàn tay nắm chặt, trong tay lại xuất hiện hai mảnh vỡ kỳ lạ.
“Những mảnh vỡ này mình tốn nhiều thời gian tìm kiếm như vậy, cuối cùng cũng đã biết lai lịch.”
Trong mắt A Tư Gia lộ ra một chút hy vọng.
"Mảnh vỡ đỉnh thôn phệ! Trước đó tộc trưởng nói, hiện tại trên người Diệp Tinh Hư Thần tông có đỉnh thôn phệ, nhưng là không lành lặn, chắc chắn vô cùng khát vọng lấy được những bộ phận khác."
"Hơn nữa, Diệp Tinh ở bên trong vũ trụ mới thể hiện ra thực lực đẳng cấp vô địch thế giới cảnh, có thể miểu sát cường giả thế giới cảnh đỉnh phong, thực lực như vậy giết chết gia tộc Hắc Thần, Xích Lư Đạt và Lỗ Vân chắc chắn rất dễ dàng."
Trong lòng A Tư Gia mong chờ.
Hai mảnh vỡ trong tay cậu ta là do bản thân cậu ta vô tình lấy được, bộ lạc của anh ra cũng có cường giả đẳng cấp thế giới cảnh, được coi là là một thế lực không nhỏ.
Cậu ta trải qua không ngừng nghiên cứu, cuối cùng phát hiện là hai mảnh vỡ nhỏ của đỉnh thôn phệ.
Mà tin tức liên quan tới Diệp Tinh có đỉnh thôn phệ khuyết thiếu gần như truyền khắp toàn bộ vũ trụ, thế lực lớn một chút đều biết.
Dưới tình huống này, kẻ có mảnh vỡ đỉnh thôn phệ khác chắc chắn sẽ biết Diệp Tinh.
Giống như Thời Luân Quy đó trên người có gần một phần năm mảnh vỡ đỉnh thôn phệ, thậm chí Thời Luân Quy muốn trực tiếp đánh chết Diệp Tinh, cướp lấy đỉnh thôn phệ.
Mà A Tư Gia biết mình không có thực lực, có điều cậu ta cũng không lựa chọn đem mảnh vỡ giao dịch cho Diệp Tinh, mà vẫn luôn cất giữ.
"Nếu muốn báo thù, mình phải tới Hư Thần tông ! Hơn nữa có thể khiến cho Diệp Tinh ra tay!" trong lòng A Tư Gia thầm nói.
Vút!
Bóng người cậu ta lay động, nhanh chóng bay về một hướng.
…
Trong không gian tiểu đỉnh trăm nghìn lần tốc độ dòng chảy.
Lúc này phân thân huyễn tộc Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân, ở trước người hắn có một thanh trường thương màu đen.
Trường thương cứ trôi lơ lửng trước mặt Diệp Tinh như vậy, trên mặt còn có vô số bí văn, từng luồng dao động đang không ngừng tản ra.
Ong...
Vào một thời điểm, trường thương màu đen này nhẹ nhàng rung lên, sau đó ánh sáng tản ra phía trên toàn bộ thu lại!
"Thành công!"
Nhìn trường thương màu đen thu lại dao động, trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Hơn một trăm năm thời gian trôi qua, cộng thêm trường thương màu đen này, thánh khí thượng phẩm nguyên mẫu vừa vặn đạt tới một trăm món!"
Trên mặt Diệp Tinh tràn đầy nụ cười.
Hơn một trăm năm thời gian, ở bên trong không gian trăm nghìn lần tốc độ chảy thời gian, đó chính là hơn mười triệu năm, hắn không ngừng luyện chế, thánh khí thượng phẩm nguyên mẫu cũng đạt được càng ngày càng nhiều.
"Hai nghìn phần nguyên liệu, hiện tại cũng đã tiêu hao năm trăm phần." Diệp Tinh tra xét nguyên liệu còn thừa lại của mình một chút.
Tỷ lệ thành công của hắn càng ngày càng cao, nguyên liệu tiêu hao chỉ tốn một phần tư tổng số nguyên liệu.
Ánh mắt nhìn về phía xa, lúc này rất nhiều binh khí xuất hiện.
Có điều những binh khí này đều là thánh khí thượng phẩm nguyên mẫu, còn chưa chuyển hóa thành thánh vật bán hỗn độn.