Bỗng nhiên, vẻ mê mang trong mắt Diệp Tinh cũng tiêu tán một ít, hắn nhìn những hung thú kia, cũng là trực tiếp tiến lên.
"Diệp Tinh, cẩn thận một chút, những hung thú này có hai con đạt tới Hoàng Cảnh, chúng ta phải vô cùng cẩn thận mới được."
"Anh bây giờ bị thương, thực lực còn chưa khôi phục, hai Hoàng Cảnh này giao cho chúng ta trước."
Lân Pha, Giang Lam Thành vội vàng nói.
Nhưng mà lúc này Diệp Tinh lại như căn bản không nghe được lời bọn họ nói, tiếp tục đi về phía trước.
- Rống!
Từng con hung thú đánh úp lại, nhất là hai con hung thú phía trước, ánh mắt đỏ như máu thô bạo nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Trên người chúng nó tản ra ánh sáng âm u, trực tiếp vọt tới Diệp Tinh.
Tựa hồ muốn trực tiếp xé Diệp Tinh không chút sợ hãi với bọn nó thành mảnh nhỏ.
- Diệp Tinh!
Xa xa Lân Pha, Giang Lam Thành vô cùng lo lắng nói, dưới ánh mắt của bọn họ Diệp Tinh lúc này hoàn toàn bại lộ trước mặt đông đảo hung thú.
Xoẹt...
Ngay khi đông đảo hung thú vô cùng tiếp cận Diệp Tinh? Thế nhưng toàn bộ hư không lại giống như là thoáng cái tĩnh lại.
Tất cả các âm thanh trong tai đã biến mất, ngay cả lá cây cũng ngừng đong đưa. Thân thể hung thú cứ như vậy cố định một chỗ.
- Ầm!
Bỗng nhiên, toàn bộ hư không xảy ra vặn vẹo, theo hư không vặn vẹo, thân thể hung thú này lại hóa thành vô số mảnh vụn, tất cả đều biến mất không thấy.
Chung quanh lại an tĩnh lại, phảng phất những hung thú này chưa từng xuất hiện qua.
"Đây..."
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong mắt đám người Lân Pha, Giang Lam Thành tràn đầy vẻ kinh hãi?
Quả thực cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
"Đây là thực lực của Diệp Tinh sao?"
"Làm sao có thể?"
"Cho dù là trên Hoàng Cảnh cũng không có khả năng có được thực lực như vậy chứ?"
Trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ khó tin, nhìn Diệp Tinh chỉ vươn ra một bàn tay.
Lúc này Diệp Tinh yên lặng nhìn hư không trước mắt.
"Quả nhiên!"
Trong mắt hắn chớp động hào quang, mê mang trong mắt hoàn toàn tiêu tán.
"Đại đạo thời không vẫn có thể vận dụng, điều này chứng tỏ việc mình lĩnh ngộ đại đạo là chính xác, tất cả phát sinh trong mộng cảnh cũng đều là chân thật!"
Diệp Tinh nhìn hư không, thế nhưng cho dù hắn ý thức được thì vẫn không thể đi ra ngoài.
"Không có sơ hở sao?" Diệp Tinh cau mày.
Soạt!
Cứ như vậy hắn đi về phía trước, vừa bước ra khỏi trái đất.
Ầm ầm!
Khi đi ra, cả người hắn thậm chí hóa thành một vòng xoáy, vô số năng lượng trong thiên địa ập lại, điên cuồng tràn vào cơ thể hắn.
Theo năng lượng tràn vào, khí thế dao động trên người Diệp Tinh cũng không ngừng gia tăng.
Thiên Huyền Cảnh... Đạo Tắc Cảnh... Hư Không Cảnh... Chân Linh Cảnh... Bất Tử Cảnh...
Chỉ trong vài giây, Diệp Tinh liền trở thành cường giả Bất Tử Cảnh tuổi thọ vĩnh hằng.
"Răng rắc!"
Hư không nghiền nát, khí thế dao động của căn nguyên đạo tắc vô tận cuồn cuộn trên người Diệp Tinh vẫn đang dùng tốc độ cực kỳ kinh người tăng lên, không ngừng tiếp cận Bất Tử Cảnh đỉnh phong.
"Răng rắc!"
Hư không lại là nghiền nát, lúc này có vô số căn nguyên đại đạo ập lại.
Diệp Tinh vượt qua Bất Tử Cảnh, trực tiếp trở thành một vị cường giả Đạo Chủ Cảnh!
Sau đó, Thánh Hoàng Cảnh, Thánh Tôn Cảnh, sau đó cảnh giới của Diệp Tinh càng trở thành một vị cường giả Thần Tôn Cảnh!
Ầm ầm!
Uy thế khủng bố phát ra, bao trùm bốn phía, sức mạnh cường đại bị Diệp Tinh cảm nhận được, tốc độ của hắn cũng là càng ngày càng nhanh.
Rất nhanh, Diệp Tinh đi tới một chỗ, ở chỗ này một tòa thành trì vô cùng cổ xưa xuất hiện, trên thành trì này tản ra dao động kỳ dị, không biết đã tồn tại bao lâu.
"Thành Thời Không..." Diệp Tinh yên lặng nhìn trước mắt.
Soạt!
Đúng lúc này, bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hắn, đây là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi.
Khuôn mặt người đàn ông thoạt nhìn rất bình thường, cao hơn hai mét, thân mặc một áo giáp màu đen cổ xưa, trên mặt có bí văn kỳ bí màu tím.
Khuôn mặt rất quen thuộc, chính là sư phụ của Diệp Tinh, Thánh Tôn Thời Không.
Lúc này Thánh Tôn Thời Không nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt lại tràn đầy vẻ cảnh giác, nói: "Ngươi là ai? Nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là cường giả Nhân tộc chúng ta, ta làm sao chưa từng gặp qua ngươi?"
Trong mắt Thánh Tôn Thời Không tràn đầy cảnh giác nhìn Diệp Tinh.
Ông ta chính là một trong ba đại cường giả của Nhân tộc, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấu được Diệp Tinh, hơn nữa còn cảm nhận được một khí tức vô cùng nguy hiểm ở trên người Diệp Tinh. Điều này làm cho ông ta không thể tin được.
Trong phiến vũ trụ này, có thể làm cho ông ta có loại cảm giác này tuyệt đối không thể tồn tại.
"Không biết mình?" Thấy Thánh Tôn Thời Không nhìn mình giống như là nhìn một người xa lạ, Diệp Tinh lại sửng sốt.
Hắn lặng lẽ đứng thẳng, một lúc lâu sau bỗng nhiên nhìn về phía xung quanh, ý thức hoàn toàn bao phủ.
"Tuy rằng thế giới này rất chân thật, nhưng hết thảy lại kỳ quái như vậy."
Từng luồng khí thế dao động kinh khủng trên người Diệp Tinh bắt đầu tản ra, linh hồn cũng là tản ra, bắt đầu không ngừng khuếch tán hướng chung quanh.
"Nếu chuyện trải qua hai mươi ngàn năm trước chính là mộng cảnh, vậy đạo tắc mà mình lĩnh ngộ ở phiến thế giới này làm sao có thể hoàn toàn giống như trong mộng?"
"Nếu chuyện mình trải qua lúc trước là mộng cảnh, Nhân tộc làm sao có thể có thành Thời Không tồn tại, thậm chí ngay cả sư phụ của mình là Thánh Tôn Thời Không cũng tồn tại."
Đây đều là những gì có ở hai mươi ngàn năm hắn đã trải qua.