"Thiếu Thiên Đạo Liên Bàn, uy năng của tám kiện thánh vật hỗn độn cũng nhiều nhất chạm tới uy năng của cường giả Thiên Đạo Cảnh và tương đương với chúng ta mà thôi, cho nên chúng ta không có liên hợp, thế nhưng có được Thiên Đạo Liên Bàn, uy năng này sẽ chân chính bạo tăng!Cho nên mười kiện thánh vật hỗn độn tập hợp đủ thì chúng ta mới đả thương được sinh mệnh kia."
"Sau khi Diệp Tinh ngươi sống lại, Huyễn Thần Giới cũng đi theo ngươi, cho nên kiếp trước Lâm Tiểu Ngư và ba mẹ ngươi vốn nên tử vong dưới tác dụng của Huyễn Thần Giới, vận mệnh tựa hồ đều phát sinh thay đổi."
"Nhưng mà, Huyễn Thần giới này không phải vĩnh viễn có tác dụng, theo ngươi đạt tới Thế Giới Cảnh, Huyễn Thần Giới này sẽ hoàn toàn bị nghiền nát và mất đi tác dụng."
Hạo Đế nhìn Diệp Tinh, giải thích.
"Cho nên, Tiểu Ngư và ba mẹ ta bọn họ không hề tồn tại." Ánh mắt Diệp Tinh không biết từ khi nào trở nên đỏ ngàu, hắn nhìn Hạo Đế, giọng nói đều trở nên vô cùng khàn khàn.
Từ đầu đến cuối đều chỉ là một mình hắn sống lại, vận mệnh của một người đã xảy ra thay đổi, mà những tồn tại bên cạnh hắn, người nhà mà hắn hao hết cả đời bảo vệ lại đều là tồn tại trong huyễn cảnh, cho tới bây giờ đều không hề tồn tại.
"Diệp Tinh, ta biết ngươi rất khó tiếp nhận sự thật này." Hạo Đế thở dài một hơi, nói: "Nhưng sự tình đã phát sinh, việc chúng ta cần làm bây giờ chính là giải quyết nó."
Anh ta nhìn thanh niên trước mắt, trong lòng lại thở dài.
Diệp Tinh trọng tình, đối với Diệp Tinh mà nói, người nhà của mình là quan trọng nhất, nhưng hiện tại, tất cả người nhà của hắn đều không tồn tại, trong nháy mắt tất cả đều hóa thành hư vô, anh ta có thể tưởng tượng được những chuyện này đả kích như nào đối với Diệp Tinh.
Anh ta cũng rất để ý người nhà của mình, lúc trước anh ta vừa mới tu luyện tới Đế Cảnh, bảo vệ cho vũ trụ, cũng đã làm ra lựa chọn vô cùng gian nan.
"Giải quyết cái gì? Giải quyết tận thế sao?" Nghe được lời của Hạo Đế, Diệp Tinh lại tự giễu nói, ánh mắt đỏ thẫm của hắn nhìn Hạo Đế, ánh sáng trong mắt tất cả đều tiêu tán.
"Các ngài đang bảo vệ người bên cạnh, muốn giải quyết tận thế, nhưng ta thì bảo vệ cái gì?" Giọng nói của Diệp Tinh khàn khàn nói.
"Diệp Tinh..." Hạo Đế muốn nói cái gì đó.
Thế nhưng Diệp Tinh lại trực tiếp lắc đầu, nói: "Hạo Đế, ta muốn an tĩnh một chút."
Soạt!
Thân ảnh của hắn trực tiếp biến mất.
Trong hư không, chỉ có một mình Hạo Đế yên lặng đứng thẳng.
Xoẹt...
Bỗng nhiên, hư không chung quanh dao động, lại có một thanh niên xuất hiện, nhìn khuôn mặt chính là Thiên Đế Dương Thiên.
"Diệp Tinh đều biết rồi?" Dương Thiên nhìn về phía Chu Hạo hỏi.
"Ừm, nhìn bộ dáng của hắn hẳn là không tiếp nhận được sự thật này." Chu Hạo lắc đầu nói.
Dương Thiên trầm mặc một chút, thở dài nói: "Thiên Đạo Liên Bàn chọn Diệp Tinh, để lại cho diệt thế một đường sinh cơ, đây cũng là việc Diệp Tinh nhất định phải đối mặt."
Anh ta hiện tại còn nhớ rõ một linh hồn ở trên dòng sông vận mệnh kia, linh hồn kia vô cùng yếu ớt, kém bất kỳ một sinh mệnh nào trên dòng sông vận mệnh, nhưng lại vượt qua thời gian vô tận để gặp mặt bọn họ.
Mỗi một ấn ký sinh mệnh kỳ thật đều mang theo một ít tâm tình dao động, có tuyệt vọng, có không cam lòng, có tiếc nuối.
Thế nhưng Diệp Tinh đại biểu cho ấn ký sinh mệnh nhỏ yếu kia lại mang theo một loại bi thương.
Thiên Đế cùng Hạo Đế đều đứng ở trong hư không, sau đó đều trầm mặc.
Vài giây sau, trên mặt Dương Thiên lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: "Chu Hạo, chuyện của Diệp Tinh chỉ có thể để cho hắn tự mình xử lý, đây cũng không phải việc chúng ta có thể khống chế."
"Hiện tại những sinh mệnh quỷ dị đang rục rịch, ở trong rất nhiều vũ trụ đều phát hiện tung tích của chúng, kế hoạch của chúng ta cũng phải tiến hành ngay."
"Được."
Nghe vậy, Chu Hạo trực tiếp gật đầu. Thân ảnh hai người bọn họ đều biến mất.
......
"Diệp Tinh."
Bên tai mơ hồ vang lên một âm thanh thanh thúy kia, cô gái cười tươi như hoa kia đang nhìn hắn, mỉm cười hô lên.
Lúc này Diệp Tinh đứng ở trước một gốc cây, nhẹ nhàng vuốt ve.
Có một số từ mơ hồ trên cây.
"Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
......
"Cái cây này vẫn còn đó."
Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, cô ở trên cây kiểm tra một chút, bỗng nhiên chỉ về phía một chỗ nói: "Diệp Tinh, anh xem, đây là chữ chúng ta khắc, hiện tại còn ở trên nó này."
"Da mặt thật dày, lúc ấy rõ là em khắc lên."
Cô gái trong trí nhớ nhìn Diệp Tinh, rất vui vẻ.
Đây là tình cảnh phát sinh từ rất lâu rồi, hiện tại lại hiện lên rõ ràng trước mắt.
"Tiểu Ngư, em nói chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nhưng em làm sao có thể đột nhiên rời đi như vậy?" Diệp Tinh nhẹ giọng nói, trong lòng hắn, một loại cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến, giống như là không ngừng bị mũi tên xuyên thấu.
"Diệp Tinh, nếu em thật sự không còn ở đây, anh nhất định phải sống thật tốt đấy."
Lời nói của Lâm Tiểu Ngư lại vang lên trong đầu hắn.
"Tiểu Ngư, nếu em đã biết chân tướng sự tình, đã biết nếu anh đột phá đến thế giới cản thì em sẽ biến mất, vì sao em không nói với anh."
Thân thể Diệp Tinh chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt trong mắt không ngừng trượt xuống.
Hiện tại biết tất cả chân tướng, Diệp Tinh hồi tưởng lại hành động lúc trước của Lâm Tiểu Ngư, biết Lâm Tiểu Ngư khẳng định trước đó đã biết chân tướng rồi.
"Nếu là em nói với anh thì anh cũng không có khả năng lựa chọn đột phá."