Một tiếng động thật lớn truyền đến, sau đó là có mười mấy người hợp lực đẩy một chiếc xe đặc chủng tiến vào phòng đấu giá, trên xe được bao phủ bởi một tấm vải đỏ.
"Đây là cái gì?"
"Bảo vật này cũng quá lớn đi?"
......
Có tiếng nghị luận truyền đến từ các phòng.
Vén tấm vải đỏ lên, một ngọn núi nhỏ có chiều dài chừng 10 mét, độ cao ước chừng 3 mét xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Làm người ta khó hiểu chính là, trên ngọn núi này lại phủ đầy các loại hoa cỏ xanh um tươi tốt, rất là kỳ dị.
"Đưa đến một ngọn núi?" Trong mắt mọi người đều có vẻ tò mò.
"Các vị, đây là Hoa Thảo sơn, phía trên không có đất, nhưng những hoa cỏ này lại sinh trưởng bình thường ở phía trên, vô cùng hiếm thấy, nói không chừng bên trong tảng đá kia có bí mật gì đó." Chử Huyền mỉm cười giới thiệu.
"Được rồi, hiện tại bắt đầu bán đấu giá món bảo vật thứ ba Hoa Thảo sơn, giá khởi điểm 1 triệu."
Giọng nói của ông ta không ngừng vang vọng khắp các phòng.
"Chi chi!"
Diệp Tinh đang nhìn ngọn núi nhỏ kỳ dị kia, bỗng nhiên tiếng kêu của Tiểu Hắc truyền đến.
"Tiểu Hắc, trong tảng đá kia có bảo vật?" Diệp Tinh trong lòng vừa động, hỏi.
Tiểu Hắc kêu to hai tiếng, rõ ràng muốn Diệp Tinh đấu giá món này.
"Không ngờ ngoại trừ Kiếm Sinh Mệnh còn có bảo vật khác!" Khóe miệng Diệp Tinh lộ ra nụ cười.
Hiện tại trên người hắn vẫn còn 11 tỷ tệ, với hắn mà nói, Kiếm Sinh Mệnh đã vào tay, cho dù tiêu hết toàn bộ 11 tỷ tệ này, hắn cũng không có gì đau lòng.
3 triệu... 5 triệu... 7 triệu...
Giá cả của Hoa Thảo sơn bắt đầu nhanh chóng tăng lên, rõ ràng cũng có nhiều người cảm thấy hứng thú với món này.
Chẳng mấy chốc giá cả đã đạt đến 20 triệu, có điều đến cái giá này rồi, người cạnh tranh rõ ràng ít đi rất nhiều, giá cả tăng trưởng một cách thong thả.
Diệp Tinh thấy thế, trực tiếp đưa vào 30 triệu.
Ngay lập tức, một giọng nói máy móc vang lên.
"Phòng 83,30 triệu!"
Giọng nói này vừa dứt, tức khắc khiến cho một vài phòng bắt đầu nghị luận.
"Phòng 83 lại ra tay."
"Mới vừa xài hết 39 tỷ tệ, vậy mà bây giờ còn có tiền dư!"
"Chẳng lẽ Hoa Thảo sơn này là một món bảo vật?"
......
Mọi người đều nhìn vào tảng đá, lúc trước Diệp Tinh bày ra tài lực hoàn toàn khiến cho bọn họ rung động, với ánh mắt của Diệp Tinh, bảo vật này hẳn là sẽ không bình thường.
Nhất thời, số lượng người tranh đoạt lại tăng lên.
Diệp Tinh câm nín nhìn giá cả thay đổi, có điều hắn cũng không lo lắng, tiếp tục đưa giá.
Trong phòng 51, hai anh em Khương Hằng và Khương Lâm nhìn giá cả thay đổi ở trước mặt.
"Anh, phòng 83 lại ra giá." Khương Lâm nhịn không được nói.
Khương Hằng nhìn ngọn Hoa Thảo sơn kia, mỉm cười nói: "Chúng ta cũng theo."
Anh ta cũng đưa giá vào.
40 triệu tệ... 50 triệu tệ... 60 triệu tệ...
Giá cả nhanh chóng tăng lên, theo giá cả tăng lên, số người tham gia cạnh tranh không ngừng giảm bớt.
Dù sao cũng không phải là không có hoa cỏ mọc trên tảng đá, trên mạng cũng có một ít tin tức, hiếm thấy chính là trên Hoa Thảo sơn này hoa cỏ mọc rất là rậm rạp.
Cho dù như thế, mọi người cũng không muốn bỏ giá cao để mua một tảng đá rất có thể không có bất cứ tác dụng gì trở về.
Dần dần, lại chỉ còn lại có phòng 51 và phòng 83 tiếp tục tranh đoạt.
"Tình huống này thật là quen thuộc."
"Món bảo vật thứ nhất Kiếm Sinh Mệnh hai người này cũng là như thế, không biết là người của hai đại gia tộc nào."
"Phòng 83 có tài lực hùng hậu, nhưng mà tài lực của phòng 51 cũng đạt tới hơn 30 tỷ, cũng chỉ có người của tập đoàn lớn mới lấy ra được."
......
Mọi người nhìn hai người tranh đoạt.
"Khương Hằng này cũng muốn tranh đoạt?" Diệp Tinh nhìn con số trên màn ảnh, khẽ nhíu mày, nhập vào giá 90 triệu.
"Anh, đấu tiếp không?" Khương Lâm ở bên cạnh Khương Hằng hỏi.
Khương Lâm ở bên cạnh Khương Hằng nhịn không được hỏi. Hiện tại giá của Hoa Thảo sơn đã đạt gần 100 triệu.
90 triệu, đã là con số vô cùng khổng lồ, cho dù là nhân sâm mấy trăm năm quý báu, đại khái cũng là tầm giá này.
Giá của Kiếm Sinh Mệnh cao là vậy, nhưng mà những thứ khác bọn họ cũng không nguyện dùng nhiều tiền.
Nếu gia tộc biết hai người bọn họ ném 100 triệu mua một tảng đá về để ngắm, đoán chừng sẽ bị ăn mắng một trận.
Vẻ mặt Khương Hằng không thay đổi, trực tiếp nhập vào 95 triệu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào con số, 5 giây sau, 95 triệu trực tiếp biến thành 100 triệu.
Tức khắc, khóe miệng Khương Hằng lộ ra vẻ tươi cười.
"Anh." Khương Lâm khó hiểu nhìn anh mình.
"Nếu không có sự tham gia của anh, tảng đá kia ước chừng chỉ có thể bán được 30 triệu tệ thôi." Khương Hằng mỉm cười nói.
Anh ta cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với tảng đá kia, chỉ là muốn khiến cho Diệp Tinh khó chịu một chút mà thôi.
"Cho nên anh cố ý à? Làm cho phòng 83 tốn thêm 70 triệu." Hai mắt Khương Lâm sáng lên, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười: "Tốn hết 100 triệu tệ mua một tảng đá về, không biết người ở phòng 83 là thông minh hay là nhiều tiền nữa."
Thật ra anh ta hoàn toàn không có hứng thú với tảng đá kia.