Xoát!
Trong lòng hắn vừa động, bóng dáng lập tức trong nháy mắt xuất hiện ở nơi cảm ứng được.
Nơi này có một con sinh mệnh kỳ dị đang trôi nổi, dường như không có ý thức của mình, mà ở bên trong đống phế tích của tòa nhà cao tầng ở khu vực này, có hai bóng dáng nho nhỏ, lúc này đang xuyên thấu qua cái khe của phế tích, hoảng sợ nhìn về phía sinh mệnh kỳ dị đang trôi nổi kia.
Ông. . .
Bỗng nhiên, toàn bộ phế tích ở trước người các cô bé đều biến mất, theo đó thân thể của các cô bé hoàn toàn lộ ra, mà dưới ánh mắt hoảng sợ của các bé, lúc này một bóng người xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Đây là hai cô bé thoạt nhìn rất nhỏ, đều chỉ có dáng vẻ ba, bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem, quần áo rách nát, thân hình rất nhỏ gầy, dường như đã thật lâu chưa được ăn thứ gì.
"Bảo Nhi, tiểu Đồng. . ." Diệp Tinh nhìn hai bé gái ở trước mặt, ý thức lại hoảng hốt một trận.
Hai bé gái này thoạt nhìn rất giống tiểu Bảo Nhi và Tiểu Đồng.
Hắn còn tưởng rằng thấy được hai con gái của mình.
"Không phải. . ." Có điều chỉ nháy mắt, ánh sáng trong mắt Diệp Tinh liền phai nhạt đi.
Tuy rằng rất giống, nhưng mà hắn rất xác định hai người trước mặt không phải.
"Người thân của các cháu đâu?"
Nhìn hai cô bé, tuy rằng dưới sự càn quét của ý thức không có phát hiện những người khác, nhưng Diệp Tinh vẫn nhịn không được hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cô bé lấm lem, sợ hãi nhìn Diệp Tinh, thậm chí còn xuất hiện nước mắt.
Một cô bé trong đó nghe được lời của Diệp Tinh, bị dọa đến không dám nói lời nào, thân thể đều run rẩy.
Một cô bé khác cũng rất sợ hãi, nhưng mà lại bảo vệ em gái của mình, nhìn Diệp Tinh nói: "Cha mẹ của chúng cháu đã chết mấy ngày trước rồi."
Vừa nói xong, bỗng nhiên trong mắt của cô bé lại hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng ánh mắt của cô bé lại nhìn về phía sau Diệp Tinh, giống như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng khủng bố.
Ở phía sau Diệp Tinh, một sinh mệnh vô cùng quỷ dị trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn đánh úp về phía Diệp Tinh.
Cô bé rất quen thuộc với sinh mệnh kỳ dị này, cha mẹ của cô bé chính là chết ở trong tay chúng nó.
Diệp Tinh chú ý tới ánh mắt hoảng sợ của cô bé, tiếp đó xoay người nhìn lại.
Sắc mặt của hắn không thay đổi, tay phải nắm chặt lại.
Sinh mệnh kỳ dị vô cùng dữ tợn kia liền biến thành hư vô ở trong tay Diệp Tinh, hoàn toàn biến mất không thấy.
Hai cô bé nhìn sinh mệnh kỳ dị khủng bố kia cứ như vậy bị Diệp Tinh dễ dàng đánh chết, lập tức trở nên ngây người, thật lâu chưa hồi hồn.
Sau một lúc lâu, hai cô bé vẫn nhìn chằm chằm Diệp Tinh đang đứng thẳng, cô bé nhát gan chui vào trong ngực chị gái mình, hoàn toàn không dám nói lời nào, chỉ lén nhìn Diệp Tinh.
Về phần cô bé gan lớn nhìn về phía Diệp Tinh, nói: "Thúc ơi, thúc đến mang chúng cháu rời đi sao?"
Cô bé nhìn Diệp Tinh, mặc dù gương mặt nhỏ nhắn lấm lem, cả người cũng rách mướp, nhưng mà ánh mắt của cô bé lại rất sáng ngời.
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh sáng kia, Diệp Tinh ngẩn người, nói: "Còn có những người khác đến đưa các cháu rời đi sao?"
"Có."
Cô bé nhìn Diệp Tinh, cảm thấy Diệp Tinh hẳn là sẽ không làm hại các bé, lúc này dường như cô bé cảm thấy không còn sợ hãi Diệp Tinh nữa.
"Lúc trước có một vài cường giả biết bay dẫn theo một số người rời đi, có điều cha mẹ bảo chúng cháu đừng đi ra ngoài, chúng cháu liền ở lại."
Trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh hiện rõ vẻ chờ mong.
Cha mẹ của các bé đều đã chết, các bé cũng không tìm được thức ăn, đã vài ngày không có cơm ăn.
Nhìn gương mặt chờ mong của cô bé, Diệp Tinh im lặng một chút, sau đó gật gật đầu, nói: "Ta mang các cháu rời đi."
Ý thức của hắn đảo qua Địa Cầu một cái, lập tức từng sinh mệnh biến mất, bị hắn thu vào bên trong nhẫn không gian.
Tiếp đó hư không trước mặt vỡ ra, Diệp Tinh mang theo hai cô bé trực tiếp tiến vào bên trong vết nứt không gian.
Không ngừng đi ở trong khe nứt hư không, Diệp Tinh không biết như thế nào, cũng không có thu hai cô bé trước mắt vào trong nhẫn không gian.
Trên người hắn có một ít dao động phát ra, hoàn toàn bao phủ hai cô bé này.
Mà hắn đang sững sờ xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Thúc thúc, thúc muốn dẫn chúng con đi đâu?"
Cô chị trong hai cô bé kia nhìn Diệp Tinh, to gan nhỏ giọng hỏi.
"Đi đâu?" Diệp Tinh sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.
Hiện tại hắn đi khắp các vũ trụ, nhưng một chút hy vọng cũng không tìm được, hắn hiện tại cũng không biết mình nên đi đâu.
Nhìn thấy Diệp Tinh không có trả lời, cô bé to gan cũng không dám hỏi nhiều gì nữa, yên lặng ở bên cạnh.
Tuy rằng không dám hỏi, thế nhưng các cô cũng không có bao nhiêu sợ hãi đối với Diệp Tinh.
"Ta dẫn các cháu đến nơi an toàn."
Trầm mặc một chút, Diệp Tinh nhìn hai cô bé, bỗng nhiên nói.
Trong mắt hắn tràn đầy tang thương, lúc này ánh mắt lại nhìn về phía một chỗ.
"Thời gian dài như vậy, cũng đã đến lúc trở về rồi."
Diệp Tinh thở dài một hơi trong lòng.
Thời gian một triệu năm, những cường giả khác đều đang chém giết khắp nơi, ngăn cản diệt thế, mà hắn lại hoàn toàn trốn tránh, căn bản không có tham dự bất kỳ trận chiến nào, cũng không có ai biết tung tích của hắn.
......
Đây là một vũ trụ được bao phủ bởi bóng tối.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Lúc này một chỗ trong vũ trụ lại phát sinh đại chiến kịch liệt.
Hư không nghiền nát, vô số khí lưu hủy diệt tràn ra, dao động kinh khủng điên cuồng vọt tới chung quanh.
Những khí thế dao động này thậm chí đều đạt tới Đế Cảnh.
"Ngăn cản ngay, đừng để Không Sát kia rời đi!"
"Chúng ta thật vất vả mới tìm được cơ hội ra tay, lần này nhất định phải triệt để tiêu diệt Không Sát!"
Từng giọng nói vô cùng nổi giận vang lên.
Nhìn kỹ lại, trong hư không có mấy vị cường giả, những cường giả này còn rất quen thuộc.