"Không thể." Diệp Tinh liếc mắt nhìn Khương Lâm một cái, không chút do dự lắc đầu cự tuyệt.
Kiếm Sinh Mệnh ở bên trong nhẫn không gian, dĩ nhiên hắn không thể nào lấy ra được.
Khuôn mặt Khương Lâm cứng lại, tiếp đó vừa cười vừa nói: "Diệp Tinh, cậu đừng có keo kiệt như vậy chứ, hiện tại Kiếm Sinh Mệnh đã bị cậu nhận chủ rồi, chúng tôi cầm thì cũng không có tác dụng gì, có cướp thì cũng vô dụng, chỉ là nhìn một cái thôi."
Diệp Tinh liếc nhìn Khương Lâm một cái với ánh mắt kỳ quái, nói: "Tôi và anh rất quen thân sao? Đồ của tôi tại sao phải cho anh xem?"
Hắn không cho Khương Lâm một chút mặt mũi nào.
"Cậu..." Nghe vậy, sắc mặt Khương Lâm có chút khó coi.
Những người khác lại nhìn hai người Diệp Tinh và Khương Lâm với vẻ hứng thú, một người là kỳ tài kinh doanh, một người là công tử của tập đoàn đỉnh cấp, đều rất có mặt mũi.
"Có cái gì xuất hiện..." Đang lúc Khương Lâm muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên có âm thanh ngạc nhiên vang lên.
Lúc này, khi đánh vào một chỗ của Hoa Thảo sơn, nó liền ầm ầm sụp đổ xuống, tiếp đó bên trong vậy mà xuất hiện ba quả màu đỏ rực, lớn bằng trứng chim, có hình dạng giống trái cây, kỳ lạ chính là, quả trái cây màu đỏ này giống như là quả được kết quả từ trên cây vậy, vô cùng tươi sáng, không bị khô quắt một chút nào.
"Đây là... Hồng Linh quả?" Nhìn thấy quả này, Diệp Tinh sửng sốt, trong mắt lập tức lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi lẫn vui mừng.
Hắn nhanh chóng tiến lên từng bước, sau đó chộp lấy ba quả này vào trong tay.
Bên trong Hồng Linh quả ẩn chứa lượng linh lực khổng lồ, ba quả này cộng lại tuyệt đối không kém gì Địa tâm thôi nhũ tinh thạch mà lúc trước hắn lấy được.
"Chẳng trách trên tảng đá lại mọc nhiều hoa cỏ như vậy." Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.
Cho dù là một ít linh lực mỏng manh phát ra từ Hồng Linh quả, cũng có thể xúc tiến thực vật sinh trưởng um tùm.
Diệp Tinh hưng phấn, lúc này Khương Hằng, Khương Lâm, còn có người của những gia tộc đỉnh cấp khác, thậm chí là Tần Nhược Hi khi nhìn thấy quả trái cây màu đỏ lớn bằng trứng chim này xuất hiện, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm, trong mắt chợt lộ ra vẻ khát vọng.
"Hồng quả! Là Hồng quả! Chính là thứ lúc trước Tần Nhược Hi vô tình ăn một quả!"
"Trong tảng đá kia vậy mà lại có ba quả Hồng quả xuất hiện!"
"Nếu tôi có thể ăn một quả..."
......
Trong mắt mấy người ở đây đều tràn đầy khát vọng.
Trong mắt những người có mặt ở đây đều tràn đầy khát vọng.
Hoàng Viêm thực lực rất mạnh, tuyệt đối là sự tồn tại của binh vương*, đây là kết quả nỗ lực không ngừng của ông ta, nhưng Tần Nhược Hi tuổi còn trẻ, thực lực so với Hoàng Viêm lại vẻn vẹn thấp hơn một chút.
* Binh vương: vua của toàn bộ binh lính
* Binh vương: vua của toàn bộ binh lính
Chỉ với việc luyện võ bình thường căn bản không có khả năng đạt tới, trên thực tế đây là do Tần Nhược Hi gặp phải cơ duyên.
Lúc trước Tần Nhược Hi chính là trong lúc vô tình ăn một quả màu đỏ, sau đó thực lực nhanh chóng được tăng cường!
Nói cách khác, bọn họ chỉ cần ăn một quả là có thể nhanh chóng có được thực lực của binh vương, một quyền đánh ra đá vỡ vụn, một cước dẫm ra dẫm nát mặt đất, trở thành sự tồn tại siêu đẳng.
Tất cả chỉ cần một quả nho nhỏ trước mắt là có thể làm được, có thể thấy được hấp dẫn của nó rất lớn.
"Quả nhiên là quả màu đỏ đó! Nếu như mình ăn một quả, thân thủ thậm chí sẽ không thua Nhược Hi, nói như vậy Nhược Hi cũng sẽ không cự tuyệt mình nữa.” Khương Lâm vẻ mặt vui sướng nói.
Anh ta vẫn luôn thích Tần Nhược Hi, nhưng người Tần Nhược Hi muốn tìm chính là một người thực lực cường đại, hiện tại hy vọng đang ở trước mắt anh ta.
Trong lòng ước mơ, Khương Lâm dĩ nhiên nhịn không được, trực tiếp hướng trái cây trong tay Diệp Tinh mà bắt.
Thế nhưng, tay phải anh ta vừa có động tác, Khương Hằng bên cạnh lại bắt được anh ta trước tiên.
"Anh?" Khương Lâm nghi hoặc nhìn Khương Hằng, không biết anh ta có ý gì.
Khương Hằng ngăn em trai mình lại, tiến lên một bước, nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói: "Bên trong tảng đá thế nhưng còn có thể mọc ra quả, thật sự là kỳ tích, Diệp Tinh, quả này của cậu có thể bán cho tôi hay không, giá cả bao nhiêu cũng không phải là vấn đề."
Lúc này trong lòng Khương Hằng đương nhiên cũng rất khát vọng, nhưng anh ta không thể biểu hiện quá mức rõ ràng.
"Thật sự là quả màu đỏ kia."
Lúc này trong mắt đôi lạnh lùng của Tần Nhược Hi cũng lộ ra một tia khát vọng.
Cô ta lúc trước ăn được một quả màu đỏ kì lạ kia, hoàn toàn cảm nhận được chỗ tốt của trái cây này, nếu như lại ăn được một quả nữa, thực lực của cô ta khẳng định còn có thể tăng lên.
Không nghĩ tới một khối đá mà Diệp Tinh mua lại xuất hiện ba quả!
Nghĩ tới đây, cho dù là lấy tâm tính lạnh lùng như Tần Nhược Hi cũng nhịn không được đi tới trước mặt Diệp Tinh, cô ta nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp Tinh, trái cây này tôi cũng rất hứng thú, có thể bán tôi một quả hay không? Hoa Thảo Sơn cậu mua lúc trước ở buổi bán đấu giá là một trăm triệu, tôi nguyện ý ra giá một trăm triệu mua lại. "
“Diệp Tinh, tôi cũng muốn mua một quả, quả mọc trong tảng đá như vậy tôi vẫn là lần đầu tiên thấy."
Lại có một người thanh niên tiến lên cười nói.
Nhất thời, mấy người đều tiến lên. Khương Hằng trong lòng hơi trầm xuống, nhiều người tiến lên như vậy, hiển nhiên đang nói rõ quả này chính là bảo vật.
Thế nhưng quả chỉ có ba quả, nếu Diệp Tinh thật sự bán cho người khác, vậy thì hỏng bét rồi.