Trong nháy mắt đó, Diệp Tinh hóa thành ấn ký sinh mệnh không chút do dự tiến vào bên trong, đi tới dòng sông thời gian này, bắt đầu tìm kiếm trong những năm tháng dài dằng dặc.
Có lẽ thời gian đã trôi qua hàng chục triệu năm, hoặc thậm chí hàng trăm triệu năm.
Lúc này trên người Diệp Tinh tràn đầy tang thương, tràn đầy mệt mỏi.
Hắn trở thành cường giả mạnh nhất vũ trụ, nhưng tất cả mọi người đều không có bên cạnh.
Bây giờ hắn đã tìm thấy một cơ hội.
Cho dù vẫn tiếp tục tìm kiếm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này.
Toàn bộ dòng sông thời gian, từng hình ảnh không ngừng xuất hiện.
Vũ trụ quá khổng lồ, tất cả đều bị dòng sông bao phủ, muốn tìm bóng người quen thuộc kia, độ khó có thể tưởng tượng được lớn đến mức nào.
Nhưng mà trong một thời gian, Diệp Tinh bỗng nhiên kích động hẳn lên.
Trong những hình ảnh xuất hiện trong dòng sông thời gian, lại xuất hiện một thứ quả kỳ dị.
Quả này hiện ra hai màu đen trắng, phía trên còn chớp động từng tia sáng đen trắng vô cùng kỳ dị.
"Quả âm dương Huyền Minh."
Diệp Tinh kích động, khẩn trương nhìn.
Lúc này phía trên quả âm dương Huyền Minh hơi tản ra dao động, phía trên còn có một ít máu, đó là máu của hắn cùng Lâm Tiểu Ngư.
"Ai ya..."
Dao động phát ra, máu cũng hóa thành hai cô nhóc, hai cô nhóc này lớn lên phấn điêu ngọc mài, các cô mới được sinh ra lúc này đang mê mang nhìn bốn phía.
"Con gái của ta..."
Nước mắt trong mắt Diệp Tinh đều lập tức chảy ra, đây là giọt nước mắt vì kích động.
Hai cô bé này chính là Tiểu Bảo Nhi và Tiểu Đồng.
Hắn là cường giả mạnh nhất vũ trụ.
Là một tồn tại cấp độ Thiên Đạo Cảnh duy nhất trong vũ trụ, trong lúc phất tay có thể hủy diệt vũ trụ.
Vậy mà lúc này tâm tình của hắn lại bởi vì hai đứa nhỏ mà kịch liệt dao động.
Tay phải hắn vung lên, lập tức Tiểu Bảo Nhi cùng Tiểu Đồng liền đi tới bên cạnh hắn.
Hai cô bé nhìn Diệp Tinh, nghiêng đầu nhỏ, tò mò hỏi: "Chú là ai?"
Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tinh, nhưng các cô cũng không có chút sợ hãi nào.
"Ta là ba của các con..." Diệp Tinh kích động giải thích.
Hắn lúc này luống cuống tay chân, sợ Bảo Nhi cùng Tiểu Đồng không tin lời hắn nói.
Vừa lấy lòng hai đứa con gái của mình, Diệp Tinh một bên tiếp tục tìm kiếm thân nhân trong dòng sông thời gian.
Bởi vì có liên quan với Bảo Nhi và Tiểu Đồng, lúc này hắn rất nhanh tìm được Diệp Lân.
"Thật sao? Ba? Ba, đây là chỗ nào thế ạ?" Diệp Lân nhìn Diệp Tinh, nghi hoặc hỏi.
Cậu tựa hồ cảm giác tốc độ thời gian ở trên người mình đều đã thay đổi.
Ngay sau đó, Diệp Tinh lần thứ hai tìm được Tiểu Hắc.
"Long Vũ Trụ mạnh nhất vũ trụ đến rồi đây!"
Con sâu róm nhỏ màu đen xuất hiện, nhìn về phía Diệp Tinh lại sửng sốt, nói thầm: "Diệp Tinh, thực lực của ngươi bây giờ đã đạt tới trình độ nào rồi? Sao ta không cảm nhận được tý nào vậy."
Diệp Tinh nhìn Tiểu Hắc, cười cười.
Lúc này thực lực của Tiểu Hắc ngay cả Bất Tử Cảnh cũng không có đạt tới.
"Oa, thật là một con sâu róm đáng yêu nha." Tiểu Bảo Nhi cùng Tiểu Đồng nhìn về phía Tiểu Hắc, ánh mắt sáng lấp lánh nói.
Nhìn Tiểu Bảo Nhi, Tiểu Đồng Mục đùa giỡn cùng Tiểu Hắc, trên mặt Diệp Tinh mang theo nụ cười ôn hòa.
Hắn mang theo người nhà của mình, mang theo Tiểu Hắc, tiếp tục tìm kiếm.
"Ừm?"
Diệp Tinh bỗng nhiên nhìn về phía một hình ảnh, bên trong có mấy thân ảnh, chẳng qua đã mất đi khí tức sinh mệnh.
"Đàm Nguyên Nguyên, Lý Dương..."
Hắn nhớ tới chuyện vô cùng xa xưa.
Đó là thời kỳ tận thế đen tối của trái đất, lúc trước đám người Đàm Nguyên Nguyên và Lý Dương đã chết trước mặt hắn.
Diệp Tinh nhìn về phía hình ảnh, tay phải vung lên, nhất thời toàn bộ đám người Đàm Nguyên Nguyên, Lý Dương sống lại.
Đàm Nguyên Nguyên đứng trên bờ ruộng nhà mình mê mang nhìn bốn phía, hoàn toàn không nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tinh tiếp tục dọc theo dòng sông thời gian, nhìn từng hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hắn một bên hồi sinh một số người quen, đồng thời một bên đi tìm lại ba mẹ của mình.
Thời gian dài, hắn thậm chí còn nhìn thấy chính mình khi còn bé, khi đó hắn vô ưu vô tư, ai cũng không biết, một đứa trẻ bình thường trên trái đất sẽ trở thành tồn tại cường đại nhất trong vũ trụ.
Cuối cùng, Diệp Tinh đứng ở trước một hình ảnh trên dòng sông thời gian.
Ý thức của hắn cũng không chút do dự tiến vào trong đó.
Đó là một lớp học ồn ào, lúc này hắn đang đọc sách trên bàn, bỗng nhiên một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi tới trước bàn của hắn, cười hì hì nói: "Xin chào, tớ tên là Lâm Tiểu Ngư, tớ có thể ngồi ở đây không?"
Khuôn mặt cô gái trắng nõn, ánh mắt hiện ra hình lưỡi liềm, chớp chớp mắt nhìn Diệp Tinh.
Trên má cô ấy có lúm đồng tiền nhỏ, thiếu nữ đứng ở trước bàn, Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn lại, nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc này.
"Tiểu Ngư."
Dường như đã vượt qua thiên niên kỷ, hắn đã vượt qua cả một dòng sông, cô đơn tìm kiếm hàng tỷ năm, và cuối cùng lại trở về nơi họ lần đầu tiên gặp nhau.
Ai có thể biết hắn đã trải qua bao nhiêu nỗ lực?
Hai người yên lặng nhìn, sau đó, trên mặt Diệp Tinh cũng lộ ra một nụ cười.
"Thật hạnh phúc khi gặp lại em."
Lúc này tâm tình Diệp Tinh tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Gió nhẹ thổi tới, thổi vào trang sách, xào xạc rung động bên tai, giống như tiếng bút, giống như ghi lại những điều tốt đẹp xảy ra trong năm tháng.
(Hoàn)
VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.