Diệp Phong nhìn chân mình, hơi chạm vào, chân cậu giống như bột phấn, không ngừng rụng ra, mà cậu lại không có bất kỳ cảm giác nào.
Làm thế nào mà có thể được chữa khỏi trong trường hợp này chứ?
Người bị gãy chân còn có thể chậm rãi khôi phục, nhưng trường hợp của cậu thì tuyệt đối không có khả năng.
Giống như là một đoạn cây cối, đã hoàn toàn bị lửa thiêu thành than củi, làm sao có thể có cơ hội một lần lại nữa sống lại.
Chính vì vậy, Diệp Phong mới mất đi hy vọng vào cuộc sống sau này.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lại lộ ra một tia tươi cười, nói: "Tiểu Phong, em nói không sai, chân của em quả thật cần cắt đi, chỉ là chân sau khi bị cắt cụt chẳng lẽ không có khả năng mọc ra?"
"Anh?"
Nghe Diệp Tinh nói, Diệp Phong lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Diệp Tinh.
"Tiểu Phong, hiện tại thế giới đã thay đổi, các loại chuyện trước đó không có khả năng xuất hiện đều có thể xuất hiện, em xem dược thảo trong tay anh này, chỉ cần nuốt vào, trên người em có chỗ nào bị thương liền có thể nhanh chóng khôi phục. Ngoài ra có một loại trái cây tên là quả sinh nguyên, sau khi ăn vào hoàn toàn có thể làm cho chân tay bị chặt đứt mọc ra cái khác, anh tuy rằng hiện tại không có, nhưng nhất định sẽ có cách lấy được, đến lúc đó chân em có thể khôi phục!" Diệp Tinh cười nói.
- Chân bị cắt cụt tính là cái gì, đến lúc đó anh bảo đảm sẽ khiến chân em lại mọc ra một đôi chân mới a!
Quả sinh nguyên cực kỳ hiếm thấy, một quả sinh nguyên hoàn chỉnh thậm chí có thể khiến toàn bộ thân thể hồi phục lại, đương nhiên điều kiện tiên quyết là khi đó phải còn thở.
Quả này so với năng lượng tử tinh còn hiếm thấy hơn, phỏng chừng bên trong tám cây cột khổng lồ kia cộng lại cũng không quá năm quả, mấy vạn quang đoàn* Diệp Tinh lấy được kia cũng không có quả sinh nguyên.
* Quang đoàn: những cột ánh sáng.
* Quang đoàn: những cột ánh sáng.
Nhưng hắn biết nó ở đâu!
Nghe Diệp Tinh nói như vậy, trong mắt Diệp Phong rốt cục xuất hiện một tia hy vọng.
Vốn thế giới đã thay đổi, nếu như cậu biến thành tàn phế, vậy thì làm sao có thể sống sót đây?
Nhưng mà, cũng chính là thế giới thay đổi mới có rất nhiều khả năng xảy ra.
Bên cạnh, Diệp Kiến Lâm rõ ràng cảm thấy được tâm tình con trai mình thay đổi, vội vàng nói: "Tiểu Phong, anh trai con đã nói có thể lấy được quả sinh nguyên vậy thì nhất định có thể lấy được, con phải bảo dưỡng thân thể thật tốt mới đúng."
"Ba, con biết rồi." Nghe vậy, Diệp Phong trịnh trọng gật đầu.
"Được rồi, Tiểu Phong, mau đem gốc dược thảo này ăn vào đã, như vậy những chỗ bị thương khác trên người em mới có thể nhanh chóng khỏi hẳn." Diệp Tinh cười nói.
Diệp Phong lau nước mắt trong mắt một chút, đem thảo dược bỏ vào miệng nhai một chút rồi nuốt xuống.
Nhất thời một vài vết thương trên đầu gối Diệp Phong khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
- Dược thảo này hiệu quả thật mạnh!
"Vẫn là Tiểu Tinh có bản lĩnh."
......
Người trong phòng rõ ràng nhìn thấy Diệp Phong có biến hóa, mừng rỡ nói.
"Anh, cám ơn anh."
Diệp Phong cũng rõ ràng cảm thấy biến hóa trên người, hầu như tất cả những đau đớn trước đó đều đã biến mất.
Ngoại trừ không cảm giác được tri giác dưới đầu gối, những thứ khác đã không có gì đáng ngại.
Nhìn thấy hiệu quả thần kỳ như vậy, hy vọng trong lòng Diệp Phong càng lớn.
"Đều là người một nhà mà nói cảm ơn cái gì." Diệp Tinh cười nói:
"Được rồi, em hảo hảo tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần không nên tự tức giận nữa, nghe chưa."
Hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh ba mẹ mình, nói: "Ba mẹ, hai người ở lại chỗ này, con có chuyện đi ra ngoài một chút."
Nói xong Diệp Tinh lại nhìn Lâm Tiểu Ngư, nói: "Tiểu Ngư, em cũng ở đây nhé."
"Ừm, Diệp Tinh, em sẽ chú ý nguy hiểm." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu, tựa như biết Diệp Tinh muốn làm cái gì.
Đi ra khỏi phòng ốc, nụ cười trên mặt Diệp Tinh biến mất, nhất thời trở nên âm trầm.
"Lý Khuê Mộc."
Vừa rồi hắn nghe Diệp Kiến Lâm nói chuyện lúc trước.
Lương thực dự trữ của bọn họ bị đám người Lý Khuê Mộc lấy đi toàn bộ, Diệp Phong chẳng qua chỉ nói để lại một chút, Lý Khuê Mộc liền phế Diệp Phong.
Chuyện này Diệp Tinh tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy quên đi.
Đi xuống lầu, lúc này đám người Giang Lam Thành đã chờ ở phía dưới.
"Ông chủ!" Nhìn thấy Diệp Tinh đi tới, Giang Lam Thành lập tức đi tới nói.
Hắn vẻ mặt áy náy, nói: "Ông chủ, tôi không bảo vệ tốt tiểu khu này..."
Diệp Tinh bảo ông ta nhất định phải chú ý, nhưng mấy giờ nay lúc nào cũng xuất hiện ngoài ý muốn.
"Thực lực Lý Khuê Mộc quá mạnh, không trách được ông." Diệp Tinh trầm giọng nói: "Lý Khuê Mộc ở đâu? Đưa tôi đi!"
"Ông chủ đi theo tôi."
Giang Lam Thành không dám do dự, tựa như cảm nhận được lửa giận của Diệp Tinh vội vàng nói.
Rất nhanh hai người đi tới trước một tòa biệt thự, lúc này trước cửa biệt thự còn có hai người trông coi.
"Ai? Nơi này là nơi đội trưởng Lý ở, không có việc gì thì rời đi ngay?" Một người trong đó thấy Diệp Tinh cùng Giang Lam Thành, trực tiếp lạnh lùng quát.
- Hừ!
Thế nhưng Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng, thân thể hai người này liền bị trói buộc lại, không cách nào nhúc nhích.
Trong mắt bọn họ lộ ra một tia hoảng sợ, nhìn Diệp Tinh giống như nhìn ác ma.
......