" Diệp Tinh này vẫn là một uy hiếp tiềm ẩn, không bằng để cho Kim lão nhân cơ hội diệt trừ hắn?” Nhìn Diệp Tinh, trong lòng Khương Lâm trong nháy mắt chuyển động rất nhiều ý nghĩ.
"Diệp Tinh?"
Tần Tông Lâm nhìn về phía Diệp Tinh, lập tức cười đi tới, nói: "Diệp tổng, không nghĩ tới chúng ta ở chỗ này lại gặp mặt?"
Lúc trước khi bọn họ giao dịch công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu đã gặp qua vài lần, quan hệ coi như không tệ.
"Tần tổng." Diệp Tinh nhìn về phía Tần Tông Lâm, khẽ gật đầu, nói: "Tần tổng chờ một chút, tôi trước giải quyết chút chuyện đã."
Hắn nhìn Khương Lâm, sắc mặt vô cùng lạnh như băng nói: "Khương Lâm, chuyện của chúng ta nên thanh toán rồi!"
Mục tiêu đầu tiên của hắn khi đến Bắc Kinh là quả sinh nguyên, mục tiêu thứ hai chính là Khương Lâm, không nghĩ tới hai cái này lại ở cùng một chỗ.
Người nhà chính là nghịch lân của Diệp Tinh, Khương Lâm này dám phân phó người khác đi đối phó người nhà của hắn, Diệp Tinh tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy quên đi.
Hắn tựa hồ liếc mắt nhìn lão giả kia một cái, sau đó từng bước từng bước đi về phía Khương Lâm.
"Kim lão, cứu tôi." Khiến Diệp Tinh thành như vậy, Khương Lâm nhìn Kim lão vội vàng nói.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Kim Hiên cau mày.
"Kim lão, đây là kẻ thù của tôi, lúc trước vẫn luôn muốn đối phó tôi." Khương Lâm vội vàng nói: "Nếu như tôi bị giết thì gia tộc lại phải lựa chọn những người khác phụ trách chuyện nơi này, tất sẽ làm chậm trễ thời gian của Kim lão ngài."
Anh ta đang chứng minh mình hữu dụng với Kim Hiên.
"Kẻ thù?" Kim Hiên đứng lên, hờ hững nhìn Diệp Tinh một cái.
Ngoại trừ những người Phong Diệp Cốc của họ, những người khác trên thế giới này đều tồn tại như con kiến hôi.
"Ranh con, mau rời khỏi nơi này đi, sau này đừng tìm Khương Lâm gây sự nữa, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Kim Hiên nói.
Ông ta đã lâu không nhập thế, nhưng cẩn thận trong lòng vẫn còn.
Hiện tại Khương Lâm đối với ông ta có tác dụng, cho nên Diệp Tinh không thể giết Khương Lâm, chỉ khi tác dụng của Khương Lâm dùng hết, chuyện anh ta với Diệp Tinh ông ta sẽ không thèm quản nữa.
Cho nên ông ta cũng sẽ không trực tiếp động thủ với Diệp Tinh.
Bùng!
Sau khi nói xong, trước người Kim Hiên bỗng nhiên có ngọn lửa bùng lên, dưới ánh đèn yếu ớt chớp động quang mang, một cỗ khí tức cực nóng tràn ngập chung quanh.
Nhìn thấy ngọn lửa này, trong ánh mắt Khương Lâm nhất thời lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Chính là ngọn lửa này trong thời gian cực ngắn đem một tòa chung cư hóa thành một mảnh phế tích.
Đây là thủ đoạn thần minh mới có!
Tuy rằng đối với việc Kim lão không giết Diệp Tinh có chút bất mãn, thế nhưng Khương Lâm không dám phản bác cái gì.
"Diệp Tinh, mau rời khỏi nơi này." Tần Tông Lâm thấy Diệp Tinh không có động tác, nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Tinh, nhỏ giọng nói.
"Ông là ai?" Lúc này Diệp Tinh không có nhìn Tần Tông Lâm, mà nhìn Kim lão, ánh mắt chuyển động một chút hỏi: "Ngọn lửa này là phép thuật sao?"
Ánh mắt của hắn không chút dấu vết nhìn thoáng qua lá phong trên áo của Kim Hiên.
"Phép thuật? Thật sự là kiến thức nông cạn nhất thế gian." Kim Hiên cười nhạo một tiếng, nói: "Ta đến từ thánh địa tu luyện Phong Diệp Cốc, ranh con, hiện tại tâm tình ta còn tốt, lười động thủ, nếu không rời đi cũng đừng trách ta."
- Trách ông? Diệp Tinh khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị.
Ầm ầm!
Thân ảnh hắn bỗng nhiên lướt qua, sau đó trực tiếp vung một quyền ra.
"Dám động thủ trước? Thật sự là muốn chết. "Kim Hiên lắc lắc đầu, ngọn lửa trước người huy động, muốn ngăn trở Diệp Tinh.
Thế nhưng, ngọn lửa này khi tiếp xúc với Diệp Tinh lại không tạo thành bất kỳ trở ngại nào, cũng chưa từng tiến lên phía trước, chỉ có nắm tay trực tiếp tiếp cận lồng ngực Kim Hiên.
- Phanh!
Tuy Kim Hiên không lui về phía sau, nhưng trên người lại có một tiếng vang vỡ vụn.
"Ta" Kim Hiên khó có thể tin nhìn nắm tay Diệp Tinh, trái tim hắn bị nắm đấm của Diệp Tinh chấn nát.
Vù
Nhất thời lực sinh mệnh của Kim Hiên nhanh chóng biến mất, ông ta nhìn Diệp Tinh muốn nói cái gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Ông ta là một trong những trưởng lão của Phong Diệp Cốc, cường giả cấp vương cảnh, cho dù ở Phong Diệp Cốc cũng đều đứng ở đỉnh cao, hiện tại nhập thế là tìm kiếm cơ duyên to lớn tiến thêm một bước, thế nhưng lại dễ dàng chết ở nơi này.
Mà ông ta ngay cả đối phương rốt cuộc là người nào cũng không biết.
- Phanh!
Thi thể của ông ta rơi thẳng xuống đất.
Ầm ầm!
Toàn bộ sân đấu lập tức an tĩnh lại, mọi người nhìn Diệp Tinh trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
- Kim lão bị Diệp Tinh giết?
"Làm sao có thể? Kim lão thực lực mạnh như vậy cơ mà!"
“Đánh lén! Chắc chắn Diệp Tinh đây là đánh lén! Thủ đoạn thần thoại của Kim lão còn chưa kịp thi triển mà.” - Mấy người ở đây nhìn Diệp Tinh trong lòng kinh hãi.
"Kim... Kim lão" trong lòng bọn họ kinh hãi, lúc này Khương Lâm thì sợ hãi đến cực điểm, thân thể đều không ngừng run rẩy.
- Kim lão làm sao có thể chết? Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi.
Kim Hiên là lá bài tẩy lớn nhất của anh ta, theo anh ta thấy cho dù không thể giết Diệp Tinh, cũng có thể đánh lui hắn, nhưng chưa gì lại bị Diệp Tinh miểu sát.
"Khương Lâm, hiện tại ngươi có thể dựa vào ai đây?" Diệp Tinh giải quyết xong Kim Hiên, đi tới trước mặt Khương Lâm lạnh nhạt nói.