Diệp Tinh ngồi ở bên cạnh không nói gì.
Khi tận thế đen tối đến, vô số người giàu có ngay lập tức rơi xuống từ nơi cao cao tại thượng.
Trong tận thế đen tối, tiền không sử dụng được, chỉ có sức mạnh mới là tất cả, cho nên tất cả mọi người đều theo đuổi thực lực.
Cho dù sau này có khôi phục lại một số bộ phận đi chăng nữa thì đông đảo những thương nhân cũng đều ở trong tận thế giãy dụa sinh tồn hết rồi.
Dù sao thì trong thành phố không có nơi nào tuyệt đối là an toàn, những gì bạn vất vả làm tốt từ trước đến nay, hết thảy đều sẽ bị phá hủy khi tận thế đến.
Mặt khác, hàng hóa bạn bán ra nếu gặp phải những cường giả kia chắc chắn sẽ trực tiếp bị cướp đoạt, căn bản không có biện pháp gì chống đỡ.
Không có thực lực, căn bản không bảo vệ được thứ của mình.
Kiếp trước chỉ có một bộ phận liên minh thương nghiệp thành lập, hấp thu rất nhiều cường giả, làm cho những người khác kiêng kỵ không dám đối nghịch.
Những kẻ đối nghịch với bọn họ thì hầu như không có tin tức.
Vài phút trôi qua, nồi thức ăn toàn bộ thấy đáy, đĩa hoàn toàn trống rỗng, ngay cả canh rau cũng không còn lại tí nào.
Đổng Đại Chí thở phào nhẹ nhõm, vẻ tái nhợt trên mặt cũng tiêu tán một chút.
Ông ta lớn tuổi rồi, lại trải qua rất nhiều bôn ba, hơn nữa thời gian dài không được ăn cơm, cho nên thân thể thiếu chút nữa suy sụp không chống đỡ nổi.
Hiện tại không cần lo lắng nguy hiểm nữa, lại được ăn no một chút, ông ta lập tức khôi phục rất nhiều.
Đổng Nguyệt liếm liếm môi, bụng cô ta hiện tại chỉ là trạng thái nửa no.
- Thật ngon, đây là đồ ăn Diệp Tinh nấu sao? Đổng Nguyệt trong lòng âm thầm nghĩ.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng ăn một bữa ăn bình thường lại là một điều hạnh phúc như thế này.
"Cậu Diệp, để cậu chê cười rồi." Đổng Đại Chí nhìn Diệp Tinh, có chút ngượng ngùng.
"Không có gì." Diệp Tinh lắc đầu.
Xem ra mấy người Đổng Đại Chí đã đói bụng thật lâu rồi.
Nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh Diệp Tinh, Đổng Đại Chí nhịn không được hỏi: "Cậu Diệp, đây là?"
Thật kỳ lạ khi mang theo một đứa trẻ khoảng bảy tuổi hoặc mười tuổi trong ngày tận thế đen tối này.
"Bọn nó là hai đồ đệ tôi mới nhận." Diệp Tinh tùy ý nói.
- Đồ đệ? Đổng Đại Chí có chút nghi hoặc, chỉ là khi nhìn Diệp Tinh, ông ta lại cười gượng hai tiếng, nói: "Cậu Diệp, hiện tại cậu đang ở chỗ này sao?"
Diệp Tinh mang theo hai đứa nhỏ, còn an tâm tự tại ăn cơm như vậy, thật giống như ở trong nhà mình vậy.
"Không phải." Nghe vậy, Diệp Tinh lắc đầu, nói: "Lúc trước gặp phải mưa đá nên tôi chỉ vào tránh mưa một chút, thấy phòng bếp vẫn sử dụng được tôi liền nấu chút đồ ăn."
"Ra là như vậy a!" Đổng Đại Chí suy nghĩ một chút, mặc dù cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra: "Vậy cậu Diệp chuẩn bị trở về Tây An sao?"
"Đúng vậy." Diệp Tinh gật đầu.
Ánh mắt hắn liếc nhìn Đổng Đại Chí một cái, nhưng ông ta cũng chỉ hỏi đến vậy rồi không nói gì nữa.
"Cậu Diệp, cái này... chúng tôi cũng muốn đi Tây An, cậu có thể dẫn chúng tôi đi cùng được không?" Bên cạnh, Đổng Minh Viễn nhìn Diệp Tinh, cười gượng hai tiếng nói.
Ông ta cảm thấy mặt mình nóng sắp bỏng rồi.
Lúc trước Diệp Tinh đã nhắc cho bọn họ biết sắp có tận thế đến, để cho bọn họ chuẩn bị mà đi Tây An lánh nạn, thế nhưng một nhà bọn họ lại không tin hắn.
Kết quả tận thế đen tối thật sự đến, mà bọn họ rơi vào tình trạng hiện tại, nếu không phải ở chỗ này may mắn gặp được Diệp Tinh thì thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Tất cả điều này là do lỗi của bọn họ.
Diệp Tinh liếc mắt nhìn ba người một cái, nói thật, hắn lười quản ba người Đổng Đại Chí.
Tin tức lúc trước hắn đều nói cho Đổng gia biết, thế nhưng bọn họ không nghe. Hắn cũng không có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì mà phải mang theo bọn họ.
Thấy Diệp Tinh không nói lời nào, Đổng Đại Chí cùng Đổng Minh Viễn cũng có chút xấu hổ.
Nhưng mà, nếu không có Diệp Tinh thì chỉ bằng ba người bọn họ mà muốn đến Tây An nom có vẻ là chuyện không có khả năng.
Bọn họ cũng không có cách nào khác, Diệp Tinh là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Bên cạnh, Đổng Nguyệt nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Diệp... Diệp Tinh, tôi biết cậu thích thu thập một ít đồ vật kỳ quái, ở đây tôi có một cái, cậu xem có hứng thú gì không, nếu có, liền coi như đây là thù lao đưa chúng tôi đi Tây An lần này được không."
Đổng Nguyệt lấy ba lô của mình ra, sau đó lấy ra một cái gì đó.
Quan hệ giữa cô và Chu Vũ Huyên rất tốt, đương nhiên đã nghe nói qua việc Diệp Tinh trước kia có hứng thú với một ít đồ vật cổ quái mà Chu Khôn Tường thu thập được.
Lúc ấy cô còn cười nói Diệp Tinh là một quái nhân, thích đồ vật cũng phải là đồ rất cổ quái.
Lần này trước khi rời khỏi nhà, cô liền nhớ tới Diệp Tinh cho nên mới đặc biệt lấy một ít đồ vật kỳ lạ của nhà mình mang theo.
Cho dù chuyến này mục đích là đến đến Tây An, nhưng nếu như Diệp Tinh đối với những thứ này cảm thấy hứng thú, thì cô cũng có thể dựa vào những thứ này mà thiết lập một mối quan hệ tốt với Diệp Tinh.
"Ừm?" Diệp Tinh nhìn thứ Đổng Nguyệt lấy ra, chuẩn xác mà nói hẳn là nhìn một viên hổ phách màu vàng.
Bên trong viên hổ phách này có một chút màu đỏ, tựa hồ giống như là một giọt máu tươi, mà khi Diệp Tinh lấy linh lực tiến vào trong đó lại không hiểu sao cảm giác được tim mình đập nhanh một chút.