Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 28 - Chương 26: Trùng Tầm Bảo

Chưa xác định
Chương 26: Trùng Tầm Bảo

Nói xong, Diệp Tinh mang theo mười bụi cây linh huyền thảo nhanh chóng rời đi, nơi này chỉ còn lại Đàm Nguyên Nguyên đứng ngơ ngác.

Bỗng nhiên, cô phản ứng lại, nhanh chóng hướng nhà mình chạy đi.

"Nguyên nguyên, chàng trai kia đi rồi sao?" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên đang bận, thấy Đàm Nguyên Nguyên một mình chạy tới tùy ý hỏi.

"Vâng, anh Diệp Tinh đi rồi." Đàm Nguyên Nguyên gật đầu một cái.

"Ừm, đi thì đi, lát nữa con giúp mẹ nấu cơm." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nói thẳng.

Nhưng mà, Đàm Nguyên Nguyên không có động tác gì, cô đi tới bên cạnh mẹ, nói: "Mụ, anh Diệp Tinh mua mười nụi cây trên bờ ruộng nhà ta."

"Ừm, bán bao nhiêu tiền?" mụ mụ hỏi.

Theo bà thấy, có lẽ Diệp Tinh chỉ có chút hứng thú mà thôi.

"1 nghìn." Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, động tác trong tay mẹ Đàm Nguyên Nguyên lập tức ngừng lại, trong mắt bà lập tức lộ ra vẻ khó tin, con gái hỏi: "Nguyên nguyên, con nói một nghìn? Nói như vậy một bụi cỏ giá một nghìn tệ?"

" Vâng." Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu một cái, nói: "Đây là anh Diệp Tinh chuyển tiền."

Cô đưa Wechat cho mẹ nhìn một chút.

"Anh Diệp Tinh còn nói, sau này phát hiện cỏ dại như vậy, anh ấy vẫn sẽ thu mua giá một nghìn tệ một bụi!" Đàm Nguyên Nguyên tiếp tục nói.

"Trời ạ..." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên hoàn toàn kinh hãi, nhà các bà vất vả làm việc một năm, mỗi một năm sau khi chi tiêu thì tiền còn lại rất ít.

10 nghìn đối với nhà bọn họ mà nói là một khoản tiền lớn.

Bỗng nhiên, bà lập tức phản ứng lại, nhìn con gái mình vội vàng nói: "Nguyên nguyên, chuyện cỏ dại này không nên nói cho người khác biết. Người khác biết, số tiền này chúng ta không kiếm được nữa."

Lúc này mụ mụ Đàm Nguyên Nguyên trong lòng vẫn đang suy nghĩ đây rốt cuộc là bảo vật gì, mình đi tra một chút xem sao.

"Con biết rồi." Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu một cái, cô nhìn mẹ, cắn răng, nói: "Mẹ, hiện tại có số tiền này, con muốn đi học tiếp. Trừ phí báo danh ra, những thứ khác con không tiêu tới một phân tiền trong nhà, con sẽ tự kiếm. Học lực trung học căn bản là không có tiền đồ, con không muốn cả đời đều như vậy.”

"Đi học?" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên sửng sốt một chút, bà nhìn chiếc áo sơ mi caro con mình đang mặc, trong mắt ngập tràn sự mong đợi, một cỗ chua xót vô hình trong lòng ập tới.

Chiếc áo sơ mi caro này còn là họ hàng nhà bà tặng.

Thành tích của con gái bà vãn luôn dẫn đầu trong lớp, nhưng bà và chồng mình căn bản không có kỹ năng gì, sức khỏe của chồng bà lại không tốt, chỉ có thể ở nhà làm ruộng, bình thường còn thường xuyên mua thuốc, trong nhà nghèo khó, chỉ có thể để cho một đứa nhỏ đi học, nên để cho con trai trong nhà đi, vậy nên chỉ đành để con gái nghỉ học.

"Được, đi học." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nghiêm túc gật đầu một cái nói: "Mẹ lập tức đưa con tới trường cấp ba, giờ mới khai giảng được một tháng, vẫn còn kịp."

...

Diệp Tinh không biết hành động của mình đã thay đổi vận mệnh của một gia đình, hắn cầm mười bụi cây linh huyền thảo, gọi một chiếc xe nhanh chóng trở về nhà mình, hơn nữa còn trồng những khóm cây mới xuống.

"Mười bụi linh huyền thảo, cũng chưa có đạt tới trạnh thái trưởng thành, linh lực ẩn chứa vẫn còn không gian để tiếp tục tăng trưởng, đem trồng xuống trước, chờ chúng hoàn toàn trưởng thành, như vậy hiệu quả sẽ đạt tới mức lớn nhất!"

Tốn một chút thời gian, Diệp Tinh đem mười bụi cây linh huyền thảo trồng trồng trong mười chậu hoa, trong lòng cuối ùng thở phào một hơi.

Nếu bây giờ sử dụng linh huyền thảo, có lẽ phát tác dụng huy ra không đạt tới một nửa tác dụng như khi hoàn toàn trưởng thành, nếu như sử dụng, không khác nào giết gà lấy trứng.

Làm xong tất cả những việc này, Diệp Tinh gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Ngư, sau đó tiếp tục tu luyện.

Thành phố Thượng Hải về đêm, đèn đuốc sáng rực, sáng như ban ngày, xe cộ, người trên đường qua lại không dứt, theo tiết tấu phát triển nhanh, làm cho tiết tấu cuộc sống của người dân cũng trở nên rất nhanh.

Lúc này Diệp Tinh một thân một mình ngồi khoanh chân ở bên trong phòng thuê, rèn luyện xương cốt.

Xương, dùng để chống đỡ thân thể con người.

Thân thể con người tổng cộng có 204 chiếc xương, bọn chúng nối liền vào nhau thành một của con người – khung xương.

Nêu smootj bộ phận nào đó của xương bị thương tổn, mọi người liền sẽ cảm thấy khó chịu, hành động sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Chân bị thương, thậm chí chỉ có thể ngồi trên xe lăn cả đời.

Diệp Tinh im lặng rèn luyện, cảm thấy thực lực của mình đang chậm rãi tăng lên.

Thời kì tận thế đen tối, cần phải chú ý tới nguy hiểm xung quanh bất cứ lúc nào, cho dù tu luyện cũng không thể buông lỏng cảnh giác.

Nhưng mà bây giờ cũng không cần lo lắng, thế giới vẫn đang trong trật tự phát triển.

"Chít chít chít chít."

Đang tu luyện, bỗng nhiên một âm thanh rất kỳ quái truyền vào tai Diệp Tinh, âm thanh này rất nhỏ, nhưng cảm giác của Diệp Tinh bén nhạy, cho dù là tiếng muỗi đập cánh hắn cũng có thể nghe được.

"Đây là âm thanh gì? Hình như có chút quen thuộc?" Diệp Tinh ngưng tu luyện, trong lòng ngầm nói.

"Chít chít chít chít!"

Lại là trận ân thanh vang lên, Diệp Tinh chậm rãi đứng lên, thu khí tức trên người lại, bước chân từ từ di động.

"m thanh truyền tới từ chỗ linh huyền thảo."

Hắn không ngừng tiến gần về phía linh huyền thảo.

"Rắc rắc!" Bỗng nhiên, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, sau đó truyền đến một tiếng nhai.

Lúc này Diệp Tinh đã đến gần nơi này, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, lúc này trên một cái chậu trồng linh huyền thảo, một con bọ cánh cứng màu đen lớn chừng ngón cái đang nằm trong bụi cây, trên đầu bọ cnash cứng còn có hai cái râu màu tím, một chiếc lá linh huyền thảo trực tiếp bị cắn một miếng.

Linh huyền thảo trân quý bị ăn mất, Diệp Tinh hẳn rất tức giận, nhưng lúc này trong mắt hắn hơi lộ ra vẻ kích động.

"Bọ cánh cứng màu đen, râu tím, đây là... trùng Tầm Bảo?" trong lòng Diệp Tinh kích động.

Trùng Tầm Bảo là một loại sâu rất hiếm trong thời kì đen tối, trời sinh có năng lực tìm kiếm bảo vật trong một phạm vi nhất định, mỗi lần xuất hiện, cũng dẫn tới rất nhiều người tranh đoạt.

Không đủ thực lực, một khi bị người biết được có trùng tầm bảo, chờ đợi người kia là chỉ có đuổi giết vô tận.

"Ngày hôm nay vận khí gì vậy, không chỉ gặp được linh huyền thảo, còn gặp trùng tầm bảo." ánh mắt Diệp Tinh nhìn chăm chú, thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám.

Tốc độ cảu trùng tầm bảo rất nhanh, hơn nữa rất nhát gan, nếu như lần này để nó trốn mất, lần sau sẽ không có khả năng gặp lại nữa

Kiếp trước Diệp Tinh từng thấy trùng tầm bảo hai lần, nhưng lại đang ở trong tay người khác.

Hắn nín thở, từ từ chờ đợi, chờ đợi thời cơ.

Trùng tầm bảo nhỏ bé còn chưa nhận thức được nguy hiểm đang tới gần, nó nằm trên linh huyền thảo, vui sướng ăn.

Mãi mấy phút sau, cuối cùng nó mới ngừng lại.

"Chính là lúc này!"

Ầm!

Bỗng nhiên, Diệp Tinh động, tốc độ vô cùng kinh người, dường như nháy mắt dã tới bên cạnh trùng tầm bảo.

Sau khi trùng tầm bảo ở ăn no theo bản năng sẽ buông lỏng cảnh giác, đây là thời cơ tốt nhất.

Tay phải giơ ra, con trùng tầm bảo này hoàn toàn bị hắn nắm trong òng bàn tay.

"Chít chít chít chít!"

Một âm thanh chói tai truyền tới, thậm chí Diệp Tinh cảm thấy bàn tay mình có chút đau đớn.

Trùng tầm bảo mặc dù nhỏ, nhưng răng lợi cũng rất sắc bén, da hắn chắc chắn đã bị cắn rách.

Bình Luận (0)
Comment