Trong cảm giác của bọn họ, những người trước mắt này tựa hồ đã không còn là con người nữa, mặt đất đầy vết nứt, từng đạo hỏa diễm cùng đao mang màu xanh ngưng kết mà thành, lực công kích như vậy nào có con người nào là đối thủ của bọn họ?
"Thực lực Diệp Tinh mạnh như vậy! Xem ra Phong Diệp Cốc bảy người liên hợp lại cũng không làm gì được hắn." Trong mắt Hoàng Viêm lộ ra một tia vui sướng.
Bên cạnh, Tần Nhược Hi nhìn trận chiến, sắc mặt lại vô cùng phức tạp.
Hiện tại trong lòng cô ta cũng không biết là cảm thụ gì nữa.
Nhớ tới trước kia cô ta nói với Diệp Tinh không cần dây dưa với mình, trên mặt cô ta lại càng nóng rát.
Như Hoàng Viêm, Tần Nhược Hi còn có thể nhìn ra mấy người Diệp Tinh chiến đấu, những người khác không có thực lực hoàn toàn nhìn không ra, nhưng rất nhiều trong số bọn họ đều là mặt mang vẻ hưng phấn.
Trận chiến này tựa như của thần linh lại phát sinh trước mắt bọn họ.
"Nếu chúng ta đạt đến mức này thì sao ta?"
Mọi người biết quang đoàn tu luyện tồn tại, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
"Đây... Đây là ông chủ?" Lúc này Trần Quân Nam sững sờ nhìn Diệp Tinh trong sân.
Ở trong mắt anh ta, Diệp Tinh vẫn là một thanh niên rất bình tĩnh, tính tình cũng rất tốt, làm chuyện gì cũng nắm chắc phần thắng, trừ chuyện đó ra thì không có gì khác.
Thế nhưng Diệp Tinh trước mắt bỗng nhiên biểu hiện ra thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi như vậy.
"Đây là thanh niên thoạt nhìn rất đẹp trai tỏa nắng kia sao?" Bên cạnh Trần Quân Nam, Lan Nhược Lâm nhìn Diệp Tinh, hai mắt càng mở to.
Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Diệp Tinh, còn tiến lên hỏi Diệp Tinh có tính trở thành minh tinh hay không.
Khống chế lửa, một cước dẫm nát mặt đất, lấy sức lực một người nghênh chiến bảy vị cường giả thần linh Phong Diệp Cốc còn không bị dồn vào thế hạ phong, điều này làm cho cô ta căn bản khó có thể liên tưởng thanh niên đẹp trai như ánh mặt trời trước kia cùng người trước mắt là cùng một người.
Bên cạnh Lan Nhược Lâm, Khương Y cùng Ôn Hinh cũng mở to hai mắt nhìn, trong mắt các cô hiện lên dị sắc.
Thân pháp thần linh như vậy hoàn toàn lật đổ nhận thức trong lòng các cô, nhưng lại khiến cho các cô nhịn không được trong lòng sinh ra thèm khát.
......
- Phanh! Phanh!
Trong chỗ chiến đấu, Diệp Tinh còn đang cùng đám người Phong Diệp Cốc Cốc Dụng chiến đấu.
Hắn tiếp nhận một đạo thanh sắc đao mang công kích, nhưng đồng thời một quyền cũng vung ra, trực tiếp nện vào trên người một vị trưởng lão.
Thân thể của hắn lùi lại vài bước, mà vị trưởng lão kia cũng như thế, trong miệng thậm chí có máu chảy ra.
- Diệp Tinh bị đánh lui!
- Vị trưởng lão kia cũng bị thương rồi!
......
Công kích qua đi, nhất thời một số người kinh hô.
"Lão ngũ." mấy người Cốc Dụng kinh hãi.
"Ta không sao." Ngũ trưởng lão Phong Diệp Cốc lắc đầu, trên mặt ông ta có một tia thận trọng, nói: "Chưởng môn, Diệp Tinh này thực lực quá mức cường tráng, chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp kia!"
Cốc Dụng chỉ dừng một chút, liền gật đầu, nói: "Được, hiện tại chúng ta tìm cơ hội!"
Mấy người đều hiểu được lời này nói là có ý gì.
"Ha ha, Phong Diệp Cốc cũng chỉ có như thế." Diệp Tinh một quyền đánh lui ngũ trưởng lão Phong Diệp Cốc, tựa hồ rất đắc ý nói.
- Tiểu tử, đừng có mà càn rỡ! Đại trưởng lão Phong Diệp Cốc gầm nhẹ một tiếng, lôi điện trên người chớp động, trực tiếp mà đánh tới Diệp Tinh.
Ông ta là cường giả trung kỳ vương cảnh, toàn thân lôi điện bao bọc, tựa như lôi thần trong truyền thuyết.
Mấy người khác cũng vội vàng công kích.
"Đến rất đẹp." Diệp Tinh cười to nói, hắn huy động hỏa diễm cùng song quyền, một quyền ở trên người đại trưởng lão Phong Diệp Cốc, vị đại trưởng lão này lại không có tránh né, cứng rắn tiếp một quyền của Diệp Tinh.
Đồng thời lôi điện trên người ông ta điên cuồng lan tràn ra chỗ Diệp Tinh.
Xa xa Cốc Dụng thấy thế, tay phải nắm chặt, trong tay xuất hiện mười mảnh vụn, ngoài ra còn có một cái vật hình chìa khóa màu đen.
Dưới chìa khóa màu đen này, những mảnh vỡ này cơ hồ trong nháy mắt liền ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó tạo thành một bảo vật hình cái đỉnh màu đen.
- Xuất hiện rồi!
* Cái này là cái đỉnh, hay còn gọi là cái vạc.
* Cái này là cái đỉnh, hay còn gọi là cái vạc.
Diệp Tinh lúc chiến đấu một mực chú ý tình cảnh chung quanh, nhìn thấy tiểu đỉnh màu đen xuất hiện, trong lòng nhất thời xuất hiện một tia kích động.
Dùng thực lực của hắn có thể dễ dàng đối phó bảy vị trưởng lão Phong Diệp Cốc, thế nhưng hắn muốn đạt được kiện bảo vật kia đã.
Chìa khóa bảo vật này chỉ mất một thời gian ngắn sẽ bị phá hủy, Diệp Tinh cũng không rõ nó đang ở đâu, không dám đánh cuộc nên đành chờ thời cơ.
"Hừ! Diệp Tinh, thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng vậy cũng vô dụng thôi.” Cốc Dụng nắm tiểu đỉnh, khóe miệng lộ ra một tia vui sướng.
Ầm ầm!
Thế nhưng, bỗng nhiên một cỗ linh lực trói buộc khủng bố đánh úp lại, linh lực trói buộc này đạt tới cực hạn, ông ta hiển nhiên không cách nào tránh thoát.
Vụt!
Xa xa, một đạo lửa đỏ chớp động, tốc độ nhanh đến cực hạn, cứ như vậy xuyên qua không trung.