Nơi đó, có một chàng trai mặc áo giáp màu tím đang bay nhanh tới, gương mặt cực kì quen thuộc.
“Là ngươi?” Chàng trai mặc áo giáp màu tím nhìn thấy Lân Pha, cũng ngây ra một lát.
“Là tôi, thiếu gia Hoa Hiên, không ngờ rằng sau lần từ biệt trước chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.” Lân Pha cười nói.
Chàng trai tới đó là Hoa Hiên Nhai.
Hoa Hiên Nhai nhìn Lân Pha, cười lạnh nói: “Ngươi đúng thật là may mắn, vậy mà có thể tới được cửa thứ hai, kiên trì tới tận bây giờ!”
Trước đây anh ta chỉ chú ý tới Diệp Tinh, căn bản không chú ý tới những người khác, thậm chí còn không biết rốt cuộc Lân Pha tên là gì.
Theo như anh ta thấy, Lân Pha nên sớm bị loại rồi, vậy nên vừa nãy có chút ngạc nhiên.
“Không sao cả, người gặp được ta, thì sự may mắn của ngươi cũng hết rồi, không biết Diệp Tinh của tinh cầu các ngươi đã bị loại hay chưa? Nếu chưa, lát nữa ta sẽ đi giải quyết hắn ta!” Hoa Hiên Nhai lạnh nhạt nói.
Oành!
Thân hình anh ta bạo động, trường kiếm trong tay vung ra, một ánh sáng màu vàng bay ra, hoa thành một tia sáng, tốc độ cực kì nhanh, dường như nháy mắt đã tới bên cạnh Lân Pha.
“Tấn công yếu quá!”
Vẻ mặt Lân Pha bình tĩnh, nắm chặt cây chùy khổng lồ trong tay, hung hăng đập tới.
“Răng rắc!” Tia sáng màu vàng lập tức xuất bị nghiền nát, sau đó biến mất.
“Cái gì? Kim Diệt Trảm của ta bị đánh tan dễ dàng như vậy?” Thấy Lân Pha dễ dàng phá vỡ tấn công của mình như vậy, sắc mặt Hoa Hiên Nhai lập tức thay đổi.
Đây là chiêu tấn công mạnh nhất của anh ta, cho dù trong lòng xem thường Lân Pha, anh ta cũng không thể lơ là khinh địch, vậy nên vừa mới bắt đầu đã tung ra thực lực mạnh nhất của mình.
“Haha, Hoa Hiên Nhai, chiêu tấn công của anh chẳng ra làm sao cả!” Lân Pha cười to nói.
Oành!
Thân ảnh Lân Pha bỗng nhiên cử động, dường như chỉ một giây sau đã tới bên cạnh Hoa Hiên Nhai.
“Tốc độ nhanh như vậy?” Hoa Hiên Nhai nhìn thấy Lân Pha tơi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó anh ta nhìn thấy chiếc chùy đó hung hăng đập xuống.
“Chặn lại cho ta!” trong lòng Hoa Hiên Nhai muốn trốn đi nhưng đã không kịp nữa rồi, anh ta thấp giọng gào lên, chỉ có thể lựa chóng chặn lại.
Bốp!”
Nhưng vừa tiếp xúc với chiếc chùy này, Hoa Hiên Nhai đã cảm nhận được một sức mạnh khủng bố ập tới, anh ta căn bản không thể cản được luồng sức mạnh này, vậy nên bị chiếc chùy hung hăng đập vào ngực.
“Phụt!”
Khóe miệng anh ta lập tức phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bay ra ngoài, hung hăng đập xuống đất.
“Răng rắc!”
Thậm chí mặt đất còn bị đập thành một khe nứt.
“Sao... sao có thể?” sự đau đớn trên người truyền tới, nhưng lúc này Hoa Hiên Nhai lại như không cảm thấy gì, anh ta nhìn Lân Pha một cách khó tin, dường như khó có thể tin được mình lại bị thương chỉ với một chiêu tấn công.
Mấy năm trước anh ta có thể tùy ý dùng chân đạp Lân Pha xuống đất, mà Lân Pha lại không có bất cứ sức phản kháng nào.
“Công tử Hoa Hiên Nhai, có vẻ như thực lực của anh không mạnh như anh đã bói.” Lân Pha cười bước tới, nói: “Thực lực của tôi còn chưa phát huy được bao nhiêu anh đã không cản nổi rồi, ngay cả tôi còn không cản được, còn muốn đi loại anh Diệp? Thực lực của anh Diệp còn mạnh hơn tôi nhiều.”
Anh ta vung chiếc chùy trong tay, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, không chút lưu tình mà đập xuống một lần nữa.
“Không!” nhìn chiếc chùy này, cuối cùng Hoa Hiên Nhai cũng tỉnh táo lại, trong mắt lập tức lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
“Mình còn phải thông qua cửa thứ hai, mình còn phải tiếp xúc với hạt giống Hư Không, mình còn phải gia nhập vào thế lực của chúa tể thế giới Hạo nguyên, tương lai đột phá tới Đạo Tắc Cảnh, Hư Không Cảnh, Chân Linh Cảnh, thậm chí là Bất Tử Cảnh, mình không thể bị loại ở nơi này.” Suy nghĩ trong lòng Hoa Hiên Nhai điên cuồng chuyển động.
Nhưng, cho dù anh ta có điên cuồng phản kháng, nhưng vẫn không ngăn lại được, trực tiếp bị chiếc chùy đập lên ngực.
Ong....
Dao động lóe lên, thân thể Hoa Hiên Nhai lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Trong sân, chỉ còn Lân Pha đang im lặng đứng đó.
“Không chịu nổi một kích!” khóe miệng Lân Pha lộ ra nụ cười nhạo, sau đó quay người rời đi.
...
“Không!” Bên ngoài không gian, một chàng trai miệng đầy máu xuất hiện.
Sau khi anh ta xuất hiện thì đứng ngây ra nhìn thế giới bên ngoài, toàn thân nháy mắt xụi xuống.
“Mình... mình bị loại rồi?”
Anh ta dừng bước tại cửa số hai, không còn cơ hội nào tiến vào thế lực của chúa tể thế giới Hạo Nguyên nữa.
“Đáng chết!” Im lặng mấy giây, trên mặt Hoa Hiên Nhai lại lộ ra vẻ vô cùng u ám.
Thực ra anh ta cũng từng nghĩ tới bản thân sẽ bị loại, nhưng người loại bản thân mình phải là những thiên tài đỉnh cấp, nhưng anh ta lại bị loại bởi một người mà mấy năm trước anh ta đạp dưới chân, trong lòng nghẹn khuất chỉ cần nghĩ thôi đã biết.
Ting!” Đang suy nghĩ, đồng hồ trên tay anh ta kêu lên.
Nhìn một phát, Hoa Hiên Nhai vội vàng kết nối, sau đó cung kính nói: “Cha.”
Trên mặt anh ta mang theo sự không cam lòng, nói: “Cha, con thất bại rồi.”
“Ta biết rồi.” Hoa Hiên Mạc gật đầu, nói: “Nếu đã thất bại, vậy sau này phải tu luyện cho tốt.”