Một số người trong nhóm này đã bị thương nhưng không ai thiệt mạng.
Diệp Tinh đeo ba thanh trường kiếm, nhìn đám người này, đây là nhóm người đầu tiên hắn đi tới bình nguyên gặp được.
"Cảm tạ tiểu huynh đệ ra tay tương trợ." Lão giả Katucci đi tới, nhìn Diệp Tinh cảm ơn nói.
"Không dám, vừa vặn đi ngang qua mà thôi." Diệp Tinh cười nói.
"Hư không cảnh sơ kỳ?" Hắn hơi chút xem xét liền biết thực lực của vị lão giả này.
" Đại ca, anh vừa rồi công kích quá đẹp trai, chỉ có ba thanh kiếm kia liền tùy ý huy động, xoát xoát, cự khủng thú khủng bố kia liền chết. Thực lực của anh hình như so với anh Lâm Tinh của em còn mạnh hơn. " Cậu bé Tiểu Thạch ngửa đầu nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một tia sùng bái.
Theo cậu thấy, chiêu thức như vậy quá đẹp trai, đơn giản trực tiếp, nếu như cậu cũng có thể làm được như vậy thì tốt rồi.
"Tiểu Thạch, ít nói chuyện đi! Anh Lâm Tinh của em thực lực ở đạo tắc cảnh đỉnh phong, cùng tuổi không có mấy người có thực lực mạnh hơn anh ấy đâu.” Cô gái Hình Vân lôi kéo em trai mình khiển trách.
Lúc này trên người Diệp Tinh tản mát ra khí thế dao động chỉ là ở đạo tắc cảnh sơ kỳ, có ảo ảnh ở đây, trừ phi có cường giả bất tử cảnh, bằng không căn bản không có người có thể nhìn ra.
Nghe cô gái kia nói xong, sắc mặt Diệp Tinh lại rất bình tĩnh, không có tranh luận gì.
"Tiểu huynh đệ, ta thấy trang phục của ngươi không giống người trong bộ lạc." Lão giả Katucci nhìn Diệp Tinh hỏi.
Diệp Tinh cười cười nói: "Tôi là từ nơi khác tới, lang bạt khắp nơi, chuẩn bị tìm kiếm thành trì tiếp theo."
"Ồ?" Nghe vậy, lão giả Katucci cười nói: "Tiểu huynh đệ, vừa vặn chúng ta muốn tiến vào một tòa thành thị, nếu không cũng cùng nhau đi?"
Ông ta rất nhiệt tình.
"Cái này..." Diệp Tinh hơi do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Vậy làm phiền rồi."
Trong lòng hắn lại vui sướng, vừa rồi hắn ra tay coi như tính toán tìm kiếm những người này trợ giúp.
Hắc Diệu Thạch bị Hắc Diệu Tông khống chế, mà Hắc Diệu Tông tất nhiên ở trong thành trì, hắn hiện tại đối với khu vực của mình cũng không phải rất quen thuộc.
"Không phiền gì, vừa vặn thuận đường mà thôi." Lão giả Katuchi cười nói.
Ông ta nhìn mọi người, phân phó nói: "Hiện tại tiếp tục xuất phát!"
Đội ngũ mấy chục người tiếp tục đi tới, Diệp Tinh cũng yên lặng đi theo.
......
- Ông nội, người thanh niên kia chỉ là một người không rõ lai lịch, người cứ như vậy để cho hắn ở trong đội ngũ bộ lạc chúng ta?
Lúc này bên cuối bộ lạc, đám người Hình Vân, Lâm Tinh tụ tập bên cạnh lão giả Katucci, Hình Vân có chút bất mãn nói.
"Tiểu Vân, vừa vặn thuận đường mà thôi, nhìn thanh niên kia ăn mặc nói không chừng lai lịch bất phàm, chúng ta kết giao một chút cũng là rất tốt." Lão giả Katucci cười nói, "Huống chi hắn cứu Tiểu Lan."
"Hừ! Vẻn vẹn ở đạo tắc cảnh sơ kỳ, xa xa không bằng anh Lâm Tinh, còn nói là đại nhân vật? Nếu thật sự là đại nhân vật, vậy hắn khẳng định có cường giả bảo hộ, trên thực tế căn bản không có.” Hình Vân lắc đầu nói, "Hơn nữa vừa rồi cháu nhìn thấy thanh niên kia sớm không ra tay muộn không ra tay, hết lần này tới lần khác ở thời điểm nguy hiểm nhất của Tiểu Lan ra tay, nói không chừng chính là cố ý, hắn trà trộn vào bộ lạc chúng ta rất có ý đồ."
"Tiểu Vân, đừng lo lắng, có tộc trưởng ở đây, thanh niên kia sẽ không có động tác gì." Lâm Tinh cười nói.
"Anh Lâm Tinh, anh cái gì cũng tốt, chính là quá thiện lương." Cô gái Tiểu Vân bất đắc dĩ nói.
Cô ta luôn có một cảm giác cảnh giác với những người ngoài.
Nói đến đây, Hình Vân nhìn về phía xa xa, không khỏi cắn răng, nói: "Tiểu tử thúi này."
Nói xong cô liền nhanh chóng đi về phía xa xa.
Lúc này cậu bé Tiểu Thạch đang ở bên cạnh Diệp Tinh, không ngừng nói cái gì đó, "Mộc đại ca, công kích của anh quá lợi hại, anh làm sao làm được vậy?"
"Em có thể học được không?" Em muốn bái anh làm thầy.
– Mộc đại ca, anh nhất định là một môn kiếm pháp rất cao thâm đúng không? Em đã nghe nói qua về kiếm pháp, chỉ là bộ lạc em không có ai.
" Kiếm pháp là như thế nào? Em cảm giác anh so với anh Lâm Tinh em còn lợi hại hơn, anh Lâm Tinh am hiểu chính là quyền pháp, nhưng em không muốn học.”
......
Diệp Tinh bất đắc dĩ nhìn cậu bé trước mắt ở chỗ hắn reo rắc mấy câu hỏi.
Tiểu hài tử này rõ ràng thích nói chuyện. Ngay cả khi hắn không nói một lời, cậu bé cũng có thể nói không ngừng.
"Tiểu Thạch." Đột nhiên, một thanh âm lạnh như băng vang lên.
"Chị." Cậu bé Tiểu Thạch nhìn về phía chị gái mình, hét lên.
- Đi theo chị! Cô nắm lấy em trai mình.
Sau đó ánh mắt Hình Vân lại nhìn về phía Diệp Tinh, lạnh như băng nói: "Mộc Khôn, ngươi nhìn qua tuổi không lớn, tuổi này đột phá đến đạo tắc cảnh sơ kỳ rất không dễ dàng, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên ở chỗ này giở trò gì, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả."
"Bị cảnh cáo?" Diệp Tinh nhìn cô gái này, khuôn mặt bình tĩnh, hắn căn bản không để ý tới Hình Vân này.
- Hừ!
Thấy Diệp Tinh không nói lời nào, Hình Vân trong lòng hừ lạnh một tiếng.
"Chị ơi, chị đang nói gì vậy? Em sắp bái sư thành công rồi!" Cậu bé Tiểu Thạch bất mãn nói.
- Ngươi đi theo ta! Cô gái Hình Vân trực tiếp kéo em trai mình rời đi.
"Xem ra người ở thế giới này cũng có tính cảnh giác rất cao a." Thấy hai người rời đi, Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.
Bất quá chờ đến khi vào trong thành hắn sẽ rời đi, hắn đối với đám người này cũng không có ý nghĩ gì.
......
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua ba ngày.