Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh vung tay phải, từng thanh trường kiếm không ngừng xuất hiện, số kiếm này lên tới hơn chín trăm bốn mươi thanh.
“Đạo Tắc Sinh Mệnh đột phá, xem xem kiếm trận Bách Huyền tiến bộ bao nhiêu!”
Kiếm trận Bách Huyền cần phải nắm giữ được cả Đạo Tắc Không Gian và Đạo Tắc Sinh Mệnh, trước đó Đạo Tắc Không Gian của Diệp Tinh tiến bộ lớn, Đạo Tắc Sinh Mệnh lạ rất yếu, giờ đây Đạo Tắc Sinh Mệnh nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí còn vượt qua cả Đạo Tắc Không Gian!
Vút!
Chín trăm bốn mươi thanh kiếm không ngừng bay lượn, tản ra dao động vô cùng mạnh mẽ.
“Tăng thêm!”
Tay phải Diệp Tinh vung lên, lập tức có một thanh trường kiếm gia nhập vào số kiếm đó.
Tăng thêm một thanh, dường như hắn không cảm thấy có bất kì ấp lực nào.
“Tiếp tục tăng!”
Diệp Tinh vung tay, lại có thêm trường kiếm gia nhập.
Chín trăm bốn mươi thanh.... chín trăm năm mươi thanh.... chín trăm bảy mươi thanh.... chín trăm chín mươi thanh..... chín trăm chín mươi bảy thanh..... chín trăm chín mươi chín thanh.
Từng thanh kiếm không ngừng gia nhập vào kiếm trận, cuối cùng tăng tới tận chín trăm chín mươi chín thanh mới dừng lại!
“Thành công rồi!”
Nhìn những thanh kiếm bay lượn không ngừng, trên mặt Diệp Tinh tràn ngập sự vui vẻ.
Trạng thái hoàn mỹ của kiếm trận Bách Huyền là không chế được chín trăm chín mươi chín thanh trường kiếm, chỉ cần có thể nắm vững hoàn toàn, dường như vô địch Hư Không Cảnh!
Giờ đây căn bản là Diệp Tinh đã nắm giữ được rồi.
“Có điều chỉ có thể nói là miễn cưỡng nắm giữ, mình có thể khống chế, nhưng chưa đạt tới trạng thái hoàn mỹ của kiếm trận Bách Huyền.”
Diệp Tinh xem xét một chút, mặc dù kiếm trận uy lực lớn, nhưng khoảng cách tới kiếm trận Bách Huyền hoàn mỹ còn kém xa.
Cho dù như vậy, trong lòng Diệp Tinh vẫn vô cùng vui mừng.
Đạo Tắc Sinh Mệnh đột phá, theo sát phía sau là Sinh Nguyên Thuật và kiếm trận Nhất Huyền cũng xảy ra đột phá cực lớn.
Chỉ trong thời gian ngắn thực lực của hắn lại được nâng lên rất nhiều!
“Không biết thực lực hiện tại của mình có thể vượt qua tầng mấy Tháp Đăng Thiên?” cảm nhận thực lực của mình, trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia sáng.
Lúc đầu khi Hỗn Vũ tiến vào thành Thời Không, Đạo Tắc Hủy Diệt và Đạo Tắc Lôi Điện đã hoàn toàn chạm tới đạo chi tâm, trực tiếp xông lên tầng thứ năm Tháp Đăng Thiên!
Ba năm sau Hỗn Vũ lại trực tiếp xông lên tầng sáu Tháp Đăng Thiên, khiến cho rất nhiều người khiếp sợ!
Những cường giả khác như Vô Ngân cũng chỉ mới vượt qua được tầng thứ nhất.
Nhưng giờ đây Đạo Tắc Sinh Mệnh của Diệp Tinh chắc chắn không kém hơn Đạo Tắc Hủy Diệt và Đạo Tắc Lôi Điện của Hỗn Vũ lúc đó, mặc dù chỉ có một loại, nhưng hạt giống hư không Đạo Tắc Không Gian của Diệp Tinh gần như đã hoàn toàn nằm giữ.
Ngoài ra Không Gian Thuật và Sinh Nguyên Thuật của hắn cũng đạt tới giai đoạn thứ hai!
Uy lực của kiếm trận Bách Huyền của hắn lại càng mạnh hơn!
Cuối cùng, Diệp Tinh còn có lĩnh vực Hắc Diệu! Chỉ cần thúc giục, thực lực của hắn sẽ tăng mạnh thêm mười hai lần!
Cho dù Hỗn Vũ còn có lá bài tẩy, nhưng thực lực hiện giờ của Diệp Tinh có khả năng vượt qua được Hỗn Vũ lúc mới tiến vào thành Thời Không tới chín phần!
Thực tế, mười năm ở đây, Diệp Tinh vẫn luôn cố gắng tìm kiếm Hắc Diệu Thạch, trên đường hắn còn mê man mất năm năm, lĩnh ngộ đạo tắc còn không tốn nhiều thời gian đến vậy, tiến bộ rất ít.
Nhưng giờ đây chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, đạo tắc của hắn lại tiến bộ cực lớn. Chỉ riêng việc chạm tới đạo chi tâm thôi đã hoàn toàn có thể sánh ngang với thiên tào lĩnh ngộ ít nhất trăm năm rồi.
Thu lại cảm xúc trong lòng, Diệp Tinh nhìn xung quanh vách đá.
Vách đá này có tác dụng rất lớn với mình, nhưng mình không thể ở đây trong thời gian dài,” Diệp Tinh thầm nói.
“Xem xem có thể chuyển đi không!”
Mặc dù đều là vết khắc có ý cảnh ẩn chứa đặc thù, nhưng lại không giống như kiếm trong tranh, ngập tràn áp bức, ngay cả tới gần Diệp Tinh cũng không làm được.
Nói không chừng hắn có thể đạt được chút hi vọng nào đó.
Diệp Tinh lập tức ra khỏi vách đá, hắn nhìn một ngọn núi bình thường, thấp bé, tràn ngập vết nứt. Ai cũng không thể ngờ tới rằng vậy mà ngọn núi này lại có cơ duyên lớn như vậy!
“Thử một chút!”
Tay phải vung lên, sau đó từng thanh trường kiếm xuất hiện. Diệp Tinh khống chế các thanh kiếm không ngừng cắt, nham thạch cứng rắn không ngừng vỡ ra dưới trường kiếm của hắn.
“Dường như có thể?” trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ vui mừng.
Dưới ánh mắt mong đợi của hắn, các thanh kiếm đào toàn bộ cả ngọn núi trước mặt lên.
“Thu!”
Tâm niệm động một cái, ngọn núi đơn độc này tách ra khỏi dãy núi, được Diệp Tinh thu vào bên trong nhẫn không gian.
Ý thức của Diệp Tinh chìm vào bên trong nhẫn không gian, chìm vào bên trong ngọn núi đó.
Lập tức các vết khắc hiện ra, trên mỗi một vết khắc đều có dao động vô cùng kì lạ, các thức công kích hiện ra trước mắt Diệp Tinh.
“Haha, thành công rồi!” Diệp Tinh cảm nhận một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kích động.
“Không ngờ rằng chuẩn bị trở về còn có được thu hoạch lớn tới vậy!”
Bàn về giá trị, vết khắc trong ngọn núi này quý giá hơn kiếm trong tranh rất nhiều, thậm chí không kém hơn phần lớn Hắc Diệu Thạch!
Mấu chốt là những thứ này lúc nào Diệp Tinh cũng có thể lĩnh ngộ, sau này chắc chắn đạo tắc của hắn sẽ tiến bộ rất nhanh.