“Được rồi, chiến đấu tới đây thôi, cứ cho là kiểm nghiệm thực lực của ta một chút.” Lũng Mạc cười to nói, anh ta nhìn về phía người phụ nữ tóc đỏ, trong mắt lóe lên một tia sáng nguy hiểm, nói: “Ellie, nếu không muốn chết thì mau cút về cây thần Thời Không đi. Thực lực không đủ còn chiếm mất một suất, thật sự là tìm chết!”
Sau khi nói xong Lũng Mạc nhanh chóng rời đi, để lại hai người sắc mặt khó coi.
...
Không biết bên ngoài không gian xảy ra chuyện gì, đặc biệt bên trong không gian, Diệp Tinh vẫn đang lặng lẽ dung hợp đạo mạch.
Lúc này đạo mạch đã dung hợp hơn nửa vào trong cơ thể Diệp Tinh.
Một luồng dao động kì lạ tản ra, dao động không gian, thời gian chuyển động, bao phủ khắp cơ thể Diệp Tinh.
Ong...
Bỗng nhiên có một trận dao động lóe lên, sau đó đạo mạch không gian, đạo mạch thời gian biết mất toàn bộ.
“Kết thúc rồi?” rõ ràng Diệp Tinh đã cảm nhận được, mở mắt ra,
“Đáng tiếc, còn thiếu một phần năm nữa, khí lưu màu xám trong đầu không đủ. Nếu không, đạo mạch không gian, đạo mạch thời gian hoàn chỉnh này mình có thể dung nhập hoàn toàn vào trong cơ thể.”
Diệp Tinh cảm nhận một chút, khí lưu màu xám trong đầu hắn không nhiều lắm, khí lưu màu xám tích góp mười năm trước đó đã dùng để sao chép thiên phú Đạo Tắc Vận Mệnh rồi.
Ba tháng trước, tốc độ dung hợp của hắn đã chậm lại.
Có điều Diệp Tinh không biết sự việc ở nơi này, nếu biết, có thể hắn sẽ lực chọn sao chép thiên phú Đạo Tắc Vận Mệnh muộn hơn một chút.
Cho dù như vậy, trong mắt Diệp Tinh vẫn hiện lên sự kích động.
“Thu hoạch lớn!”
Trong cánh tay trái của hắn, có nhiều thêm hai sợi kinh mạch kì lại, sợi kinh mạch này hoàn toàn hợp lại làm một với kinh mạch trong người hắn, gần như không có gì khác biệt.
Nhưng khi ý thức của Diệp Tinh chìm vào trong đó, lại cảm nhận được bên trên tản ra từng luồng dao động.
“Mặc dù không dung hợp toàn bộ, nhưng cũng dung hợp được một phần lớn rồi!”
Giờ đây Diệp Tinh đã dung hợp được bốn phần năm của đạo mạch không gian và đạo mạch thời gian, chỉ riêng lĩnh ngộ những thứ này thôi, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
“Không thệ, trong thời gian một năm, dung hợp được một phần lớn đạo mạch không gian và đạo mạch thời gian.” Cây thần Thời Không nhìn Diệp Tinh, vừa lòng gật đầu.
Giọng nói của ông ta vẫn tang thương như cũ, hơn nữa còn nhiều thêm một phần mệt mỏi.
Thi triển loại bí thuật này đối với ông ta rất hao tổn, thậm chí có thể tổn hại tới căn nguyên.
Theo ông ta thấy, Diệp Tinh có thể dung hợp một nửa đã rất tốt rồi, không ngờ rằng Diệp Tinh có thể cho ông ta một sự ngạc nhiên lớn như vậy.
“Cây thụ Thời Không.” Diệp Tinh nhìn lão giả Thương Lão, im lặng một lát rồi bỗng nhiên hỏi: “Tại sao lại cho tôi đạo mạch thời gian, không gian?”
Lúc trước khi cây thần Thời Không này vừa thức tỉnh ý thức muốn giết hắn, nhưng khi thật sự nhìn thấy hắn lại thay đổi chủ ý, hơn nữa còn cho hắn cơ duyên lớn như vậy.
“Tương lai ngươi sẽ hiểu.” Cây thần thời không cười nhẹ, nói.
“Tương lai?” Diệp Tinh im lặng.
Rốt cuộc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì? “Thi thể” trôi nổi trong vũ trụ đen tối, lạnh lùng đó, sống lại, khí lưu màu xám....
Nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng nhiều.
Cây thần Thời Không nói xong vung tay, sau đó từng ánh sáng kì lak màu xám đen xuất hiện.
Những ánh sáng này biến mất rất nhanh, sau đó rất nhiều quả kì lạ màu xám đen xuất hiện trước mặt hắn.
“Đây là.... quả Thời Không?” Diệp Tinh nhìn những quả này, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Trên những quả này đều phảng phất tỏa ra hai luồng dao động, một là dao động không gian, loại còn lại chắc hẳn là dao động thời gian.
Một quả.... hai quả....
“Trước khi ta chìm vào giấc ngủ sâu có để lại một tia ý thức, mỗi mười triệu năm nơi này lại mở ra một lần, truyền ra vài quả Thời Không, không ngờ rằng hiện giờ vẫn còn dư lại từng này, cho ngươi hết đó.” Cây thần Thời Không cười nhẹ, nói.
Diệp Tinh mừng thầm trong lòng, hắn nhanh chóng thu bốn mươi bảy quả Thời Không này lại
Không cần nhắc tới tác dụng, mỗi một quả Thời Không ở đây đều đáng giá năm mươi triệu điểm Thời Không.
“Cảm ơn!” Diệp Tinh nhìn cây thần Thời Không, nói.
“Đây là Sen Không Gian, ta sắp chìm vào giấc ngủ sâu, bên ngoài còn có vài người Bất Tử Cảnh, lĩnh vực của ta biến mất, ngươi chỉ cần bóp nát hạt sen là có thể nhanh chóng dịch chuyển về không gian ở nơi ban đầu tiến vào.” Cây thần Thời Không cười nhẹ lấy một hạt sen kì lạ ra.
Hại sẽ trôi nổi trên không trung, sau đó nhanh chóng bay tới trước mặt Diệp Tinh.
Nghe vậy, trong mắt Diệp Tinh lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ. Vậy mà cây thần Thời Không này lại biết hắn tới từ thế giới bên ngoài.
“Được rồi, ra ngoài đi. Bên ngoài vẫn còn một quả Thời Không, cho ngươi nốt đó.” Cây thần Thời Không vung tay, sau đó hắn và Lâm Tiểu Ngư lập tức biến mất không thấy.
Trong không gian kì lạ, chỉ còn lại cây Thời Không lặng lẽ đứng đó.
“Tận cùng của vận mệnh, khởi đầu bằng bóng tối, không biết tương lai sẽ biến thành dáng vẻ gì? Liệu có phải là dáng vẻ và mình đã nhìn thấy hay không?” Cây thần Thời Không thở dài một hơi.
Ban đầu ông ta nhìn trộm tương lai, suýt chút nữa bị thương tới căn nguyên, còn suýt chút nữa rơi xuống dòng sông vận mệnh, mãi tới tận bây giờ mới khôi phục.
Ong...
Sau khi một luồng dao động kì lạ lóe lên, sau đó lão giả tóc trắng Thương Lão biến thành một chiếc cây, lóe lên một cái rồi lập tức biến mất.
...
Vút!
Bóng Diệp Tinh biến mất, sau đó hắn xuất hiện trong một không gian khổng lồ.
“Đây là.... đây là không gian ban đầu?” ánh mắt Diệp Tinh nhìn xung quanh, đây rõ ràng là lĩnh vực thần thụ.
“Diệp Tinh.” Lâm Tiểu Ngư bên cạnh mở mắt.