"Thì ra là như vậy." Thanh niên cường tráng gật gật đầu, sắc mặt cậu ta trịnh trọng nói: "Hỗn Hoàng này chính là thiên tài cường đại nhất thế giới chúng tôi, có được tư thế đạo chủ, chỉ cần phát triển chắc chắn sẽ trở thành một vị cường giả đạo chủ cảnh!"
Nghe vậy, đám người Diệp Tinh, Lư Vân Đạt liếc nhau một cái, trong mắt có chút cổ quái.
Coi như là Diệp Tinh cùng với Hỗn Vũ hiện tại là hai đại thiên tài mạnh nhất thành Thời Không, đều chỉ có thể nói tương lai nhất định là một vị cường giả bất tử cảnh, không dám nói nhất định trở thành chúa tể thế giới.
Dù sao muốn trở thành chúa tể thế giới quá khó khăn.
"Các ngươi cũng không nên không tin."
Thanh niên cường tráng của tộc Hùng Nhân* nhìn đám người Diệp Tinh trịnh trọng nói.
Theo kể lại, đám người Diệp Tinh đối với Hỗn Hoàng cũng có hiểu biết.
Hỗn Hoàng, không đến 10 tuổi đã đạt tới thiên huyền cảnh đã có thể đánh bại người đạo tắc cảnh; đột phá đến đạo tắc cảnh đỉnh phong có thể đánh bại cường giả hư không cảnh trung kỳ, vài năm sau dễ dàng đánh bại cường giả hư không cảnh hậu kỳ!
Tốc độ phát triển quá nhanh, thậm chí có người nghe đồn nhìn thấy Hỗn Hoàng chỉ dùng một chiêu liền đánh chết cường giả hư không cảnh hậu kỳ.
Đi ra ngoài lang bạt ba năm, trực tiếp gặp phải một tòa đạo chủ cảnh cường giả lưu lại di tích.
Đại thiên phú, đại vận khí, Hỗn Hoàng biểu hiện ra tiềm lực hoàn toàn có thể sánh ngang với đại đạo chi chủ thời trẻ, hơn nữa lĩnh ngộ đạo tắc quang minh cùng đạo tắc hắc ám, hoàn toàn phù hợp với đại đạo quang ám ban đầu.
"10 năm trước, Hỗn Hoàng cũng đã có thể dễ dàng đánh chết cường giả hư không cảnh hậu kỳ, hiện tại thực lực rốt cuộc đạt tới trình độ gì, ai cũng không biết." Thanh niên tộc Hùng Nhân vẻ mặt kính sợ nói: "Nhưng mà rất có thể ngay cả cường giả hư không cảnh đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của anh ta!"
Đám người Diệp Tinh lẳng lặng nghe.
"Hỗn Hoàng này đúng là một thiên tài." Lư Vân Đạt gật đầu.
Dựa theo thiên phú được biểu hiện ra của Hỗn Hoàng, cũng đủ để tương đương với thiên tài thành Thời Không vượt qua tầng thứ tư tháp Đăng Thiên.
Giống như chính bản thân Lư Vân Đạt cũng có thể dễ dàng địch lại cường giả hư không cảnh đỉnh phong.
Trong sân, nghe được mấy thanh niên Tinh Nguyên Tông này nói, sắc mặt Phong Diệp Tây cùng Mộc Thanh Vũ còn tốt, về phần Thanh Hồn trên mặt đều lộ ra vẻ mặt lạnh như băng.
"Người các ngươi nói là Hỗn Hoàng? Sức mạnh là dựa vào sự thật để chúng minh, không phải thông qua miệng. "Thanh Hồn nắm chiến đao, lạnh lùng nói:
"Ta đi khắp nơi hoang vu, đạo tắc cảnh vô địch, nếu Hỗn Hoàng có thực lực, có thể ra chiến một trận!"
Anh ta lang bạt ở các nơi, thế nhưng cùng cảnh giới lại không có một ai là đối thủ, lúc này bậc thang Tinh Nguyên mở ra, anh ta mới chạy trở về.
"Hỗn Hoàng sư huynh ta có tư thế đạo chủ, là người ngươi muốn chiến thì chiến sao?"
"Đúng, sư huynh ta là vô địch trong những người cùng cảnh giới, có bao nhiêu người vì muốn một bước lên mây mà khiêu chiến sư huynh ta chứ. Ngươi muốn khiêu chiến sao, từ từ mà chờ đến lượt đi.” - Mấy người Tinh Nguyên Tông cười nhạo nói, bọn họ hoàn toàn có một cỗ sùng bái mù quáng đối với Hỗn Hoàng.
Bởi vì, càng ở Tinh Nguyên Tông, càng có thể biết được tiềm lực khủng bố của Hỗn Hoàng!
- Không dám ứng chiến, còn không phải nhát gan sao! Thanh Hồn nắm chiến đao, trong mắt chớp động một tia lãnh quang: "Nếu anh ta không ra, vậy thì lấy mấy người các ngươi luyện tập vậy."
Ầm ầm!
Thân hình không thay đổi, huy động chiến đao, trực tiếp tập kích mấy người Tinh Nguyên Tông.
Đao mang ngang trời, dài chừng mấy trăm mét, tản ra dao động vô cùng sắc bén.
Hư không dường như đều không chịu nổi, phát sinh thanh âm "rắc rắc".
"Thanh Hồn ra tay rồi! Anh ta cũng dám ra tay với Tinh Nguyên Tông!"
Bình thường, Thanh Hồn chính là con trai của Tông chủ Vân Diệp Tông, ngoại trừ Tinh Nguyên Tông, Vân Diệp Tông và một số thế lực khác hoàn toàn ở cấp bậc thứ hai, chỉ là công kích mấy tên đệ tử bình thường của Tinh Nguyên Tông mà thôi, căn bản không có gì to tát.
- Sau lần công kích này, Hỗn Hoàng sẽ xuất đầu lộ diện sao?
- Thanh Hồn thực lực cường đại, có thể dễ dàng vượt cấp mà chiến.
- Hỗn Hoàng là thiên tài trong truyền thuyết, thực lực sâu không lường được. Ta ngược lại muốn xem Hỗn Hoàng cùng Thanh Hồn chiến đấu một chút.
Mọi người nhìn đao mang thật lớn, vội vàng lui ra phía sau một đoạn.
Bọn họ ở cảm nhận được dao động cực kỳ khủng bố trên đao mang.
- Không hay rồi! Sắc mặt mấy người Tinh Nguyên Tông khẽ biến, bọn họ không nghĩ tới Thanh Hồn lại trực tiếp ra tay.
Phải biết rằng, hiện tại các thế lực lớn tề tụ ở chỗ này, mà Tinh Nguyên Tông bọn họ cũng ở đây.
"Oanh" dưới ánh mắt mọi người, thời điểm đao mang đánh tới, bỗng nhiên một đạo bạch sắc quang mang xuất hiện trước người mấy người Tinh Nguyên Tông.
Bạch sắc quang mang này nhìn qua rất nhu hòa, nhưng lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy chấn động.
Ầm ầm!
Hào quang ngưng tụ, trong nháy mắt hình thành một bàn tay khổng lồ.
"Rầm rầm!"
Bàn tay khổng lồ nắm chặt, đao mang đánh tới liền trực tiếp vỡ tan, căn bản là không có lực ngăn cản nào.
Mà sau khi đánh nát đao mang, bàn tay màu trắng khổng lồ căn bản không có chút thương tổn nào.
Bàn tay huy động, trực tiếp đánh về phía Thanh Hồn.
"Cái gì?" Thanh Hồn biến sắc, vội vàng ngăn cản.
Bàn tay khổng lồ áp bách mà đến, ở trong tầm mắt mọi người, cứ như vậy nhẹ nhàng đè xuống. Giống như một ngọn núi lớn đè về phía Thanh Hồn.
- Ngăn cản cho ta! Thanh Hồn vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng thúc dục đạo tắc hệ kim trên người, gân xanh trên người nổi lên.
----