Nhưng lời nói dứt lời, trong nháy mắt Thanh Vũ lộ ra vẻ khiếp sợ.
Không chỉ có cô ta, trong mắt những người khác cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Trong chiến trường tinh không, Mộc Đốn huy động chiến đao trong tay, trực tiếp đánh về phía Diệp Tinh.
Đao mang hoành không, bao phủ phạm vi lớn, thậm chí tấm màng mỏng bao phủ xung quanh hư không đều có chút run rẩy.
Quang mang bay ra, tản ra dao động mãnh liệt. Tốc độ đao mang kinh người, trực tiếp đánh về phía Diệp Tinh, tựa như lưỡi đao tiêu diệt hết tất cả!
Mặc dù xếp hạng ở phía sau, nhưng Mộc Đốn tuyệt đối là một thiên tài đỉnh cấp chân chính!
Đối mặt với công kích này, sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, tay phải hắn nắm chặt, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
Vụt!
Trường kiếm cứ như vậy nhẹ nhàng phiêu phiêu huy động.
Vụt!
Một đạo kiếm quang màu trắng bay ra, cứ như vậy đánh tới chỗ đao quang khổng lồ kia, kiếm quang cùng đao mang bay trong hư không, thể tích của hai loại thoạt nhìn căn bản không nhất quán, tựa như kiến hôi cùng voi, sau đó hai loại công kích trực tiếp va chạm cùng một chỗ.
"Rầm rầm!"
Một âm thanh thanh thúy trong nháy mắt vang lên, ở trong tầm mắt mọi người, đao mang trực tiếp bị nghiền nát, từ trong hư không hóa thành hai đoạn, sau đó tốc độ của kiếm quang không giảm, trực tiếp bay đi xa xa.
"Cái gì?" Sắc mặt Mộc Đốn đại biến, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp.
Kiếm quang đánh trúng thân thể anh ta, giống như một ngọn núi lớn đè lên người, hung hăng chém vào trên người anh ta.
"Rắc!"
Một âm thanh truyền đến, rõ ràng là đến từ trong cơ thể Mộc Đốn, giống như là tiếng xương cốt gãy, anh ta kêu thảm một tiếng, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi, thân thể cũng xuất hiện rất nhiều vết xước nhỏ, máu tươi thẩm thấu ra, khí thế dao động trên người rõ ràng giảm xuống rất nhiều, hiển nhiên đã bị trọng thương.
"Aaaa ! !!"
Mộc Đốn kêu thảm thiết, kiếm quang đang thấm dần vào trong cơ thể, không ngừng cắt vào da thịt, kinh mạch trong cơ thể anh ta.
Lúc này Mộc Đốn thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Ầm ầm!
Toàn bộ sân đấu lập tức an tĩnh lại, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Mộc Đốn truyền đến, mọi người không thể tin vào tình cảnh trước mắt.
"Mộc Đốn thua? Làm sao có thể?"
“Ngay cả một công kích của Diệp Tinh cũng không chịu nổi!"
“Sao lại như vậy?"
Tất cả mọi người đều khó tin, Diệp Tinh nhát gan trong mắt bọn họ lại bộc phát ra thực lực mạnh như vậy!
Chỉ dùng một công kích đã có thể trọng thương Mộc Đốn!
Khó tin vãi!
Phải biết rằng, lúc trước Diệp Tinh đều trở thành trò cười sau bữa tiệc trà dư tửu hậu của tộc bọn họ.
"Thanh Vũ..." Bên cạnh Thanh Vũ, mấy người kia kinh hãi nhìn trận đấu.
"Mạnh như vậy?" Thanh Vũ cũng đang nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
......
Diệp Tinh yên lặng đứng thẳng trước bia tinh không.
- Không hổ là thiên tài cường đại tộc Không Nguyên, Mộc Đốn này đều có thể tương đương với thiên tài tam trọng thiên thành Thời Không! Diệp Tinh cảm thán trong lòng.
- Những thiên tài tộc Không Nguyên này hoàn toàn chính là được vận mệnh chiếu cố.
- Nếu như lúc trước chưa tiếp nhận truyền thừa, muốn đánh bại Mộc Đốn còn phải cẩn thận một chút, hiện tại tiếp nhận truyền thừa rồi, đánh bại Mộc Đốn lại càng dễ dàng hơn!
Diệp Tinh thầm nghĩ.
10 năm trước hắn có thể dễ dàng đánh bại Mộc Đốn, tiếp nhận 10 năm truyền thừa tương đương với tu luyện thêm mấy trăm năm!
Hắn thậm chí cũng không có vận dụng bao nhiêu thực lực.
Xoẹt...
Bên cạnh, bia tinh không dao động, sau đó tên của Mộc Đốn biến mất, một vài con số xuất hiện đằng sau tên Diệp Tinh.
Đó là điểm Không Nguyên!
Mộc Đốn thua, 1000 điểm Không Nguyên bây giờ hoàn toàn thuộc sở hữu của Diệp Tinh!
- Người tiếp theo!
Nhìn xuống mọi người phía dưới, giọng Diệp Tinh lạnh lùng vang lên ở trong hư không.
Hắn cứ như vậy một người đứng ở hư không, nhìn xuống toàn bộ tộc Không Nguyên.
"Nếu thực lực không đủ có thể chủ động nhận thua. Nhưng mà điểm Không Nguyên thì để lại!"
Trước những người này không ngừng khiêu chiến hắn thì hắn cũng chả việc gì hạ thủ lưu tình với bọn họ làm gì.
"Hừ! Tên Diệp Tinh này quá cuồng vọng!"
“Không cần gấp gáp, nhiều thiên tài như vậy, kiểu gì cũng có người có thể đánh bại Diệp Tinh!"
Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Diệp Tinh, phía sau còn xuất hiện điểm Không Nguyên, trong lòng tất cả những người tộc Không Nguyên đều phẫn nộ, hận không thể lập tức đánh bại Diệp Tinh.
Soạt!
Trong đám người, lại có một thanh niên bay ra, trong tay thanh niên này cầm một thanh trường thương.
- Ta, Ngôn Diệp, người xếp hạng 123 của tuyển chọn truyền thừa khiêu chiến với nhân tộc ngươi! Thanh niên Ngôn Diệp nhìn Diệp Tinh, tỏ vẻ cẩn thận.
Thực lực của anh ta tuy rằng mạnh hơn Mộc Đốn, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, Diệp Tinh có thể dễ dàng đánh bại Mộc Đốn, rất có thể anh ta cũng không phải là đối thủ của Diệp Tinh.
Vút!
Diệp Tinh huy động trường kiếm, kiếm quang bay ra, nhanh chóng đánh về chỗ Ngôn Diệp.
- Ngăn cản cho ta! Ngôn Diệp rống giận, điên cuồng ngăn cản, trong nháy mắt bộc phát ra toàn bộ thực lực của mình.
Vút vút...
Trường thương xoay tròn, tạo thành một lá chắn kỳ dị, phía trên lưu chuyển gợn sóng.
Thế nhưng, tất cả ngăn cản của anh ta đều không có tác dụng.
"Rắc rắc!"
Trong nháy mắt lá chắn kỳ dị này liền hoàn toàn bị đánh nát.
"Phụt!"
Kiếm quang đánh nát tất cả công kích, sau đó xẹt qua thân thể của Ngôn Diệp.
Ngôn Diệp kêu thảm một tiếng, từng ngụm máu tươi trong miệng phun ra, thân thể anh ta hung hăng nện trên mặt đất.