Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 72 - Chương 70: Rời Đi 1

Chưa xác định
Chương 70: Rời đi 1

Cúp điện thoại, Diệp Tinh lại bắt đầu liên lạc với Hoàng Thiên Vũ.

“Diệp tiên sinh!” Điện thoại không tới hai giây đã được bắt máy.

“Tôi có một việc muốn nhờ cậy các anh một chút.” Diệp Tinh không phí lời, trực tiếp nói rõ ý tứ của mình: “Tôi muốn các anh hủy bỏ quan hệ hợp tác với nhà Trịnh Hằng.”

Từ xưa tới nay Diệp Tinh không phải là người nhân từ nương tay, chuyện lần này hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Hả? Nhà Trịnh Hằng? ’ Hoàng Thiên Vũ nghe vậy, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn lập tức đồng ý, nói: “Không thành vấn đề. Diệp tiên sinh, xin hỏi có cần chúng tôi chèn ép một chút không?”

“Cần, nhưng dẫn dắt tin tức một chút, tận lực dẫn theo một hướng khác.” Diệp Tinh gật đầu.

“Được, Diệp tiên sinh, tôi sẽ mau chóng đi làm.” Hoàng Thiên Vũ đồng ý không chút do dự nào.

Lúc này Hoàng Thiên Vũ rất phấn khởi, trước đây bọn họ dựa vào Diệp Tinh có mối quan hệ rất tốt với Đổng gia, từ đó mở ra một số hợp tác, đối với hoàng gia bọn họ có rất nhiều chỗ tốt.

Anh ta chỉ muốn Diệp Tinh có việc gì làm phiền bọn họ nhiều một chút.

Còn về cửa hàng hợp tác, người muốn hợp tác với bọn họ rất nhiều, không có nhà Trịnh Hằng, đổi một nhà khác là được, không tạo thành tổn thất gì với họ cả.

“Xem ra Trịnh Hằng này đắc tội Diệp tiên sinh rồi.” Hoàng Thiên Vũ thầm nói.

Ngay sau đó anh ta nhận được điện thoại của Triệu Mạc, biết rõ chân tướng.

Liên quan tới tin tức của Diệp Tinh, Hoàng Thiên Vũ không dám chậm trễ. Anh ta không hề do dự, mau chóng báo cáo sự việc với Hoàng Thành Đống, Hoàng Thành Đống lập tức hạ lệnh hủy bỏ quan hệ hợp tác với Trịnh gia.

Trong bệnh viện, Trịnh Hằng kêu thảm, anh ta cảm thấy toàn thân đau đớn.

“Tiểu Hằng!” Cửa phòng bệnh mở ra, sau đó một đôi vợ chồng béo trung niên bước vào, người phụ nữ đó nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Hằng, liền khóc lóc chạy tới.

Trên mặt người đàn ông béo trung niên đó mang theo vẻ âm trầm nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con nói con đắc tội một người không biết có thân phận gì?”

Trịnh Hằng vẫn rất sợ ba mình là Trịnh Cường, anh ta không dám giấu diếm, kể hết sự việc mình đã làm trước kia ra.

“Lại là vì phụ nữ! Dựa vào điều kiện của con, đi đâu mà không tìm được phụ nữ? Người ta không đồng ý thì từ bỏ là được? Cứ quyết phải chọc vào thị phi!” Trịnh Cường tức giận nói.

Dư âm của sự việc lần trước còn chưa hoàn toàn biến mất, lần này con trai ông lại chọc cho ông cái hố lớn như vậy

Ông không ngừng đi lại, trong lòng nghĩ đủ mọi cách, mười mấy giây sau trầm giọng nói: “Con có biết Diệp Tinh đó và Triệu Mạc quan hệ gì không?”

Trịnh Hằng hơi rụt cổ, gật đầu: “Trước đó con gọi cho Thạch Lỗi rồi, Diệp Tinh mở tiệm thú cưng sau đó hợp tác với Triệu Mạc mấy lần, vậy nên hai người có quan hệ bạn bè.”

“Bạn bè? Vậy chắc hẳn không có việc gì...” Sắc mặt Trịnh Cường đã tốt hơn một chút.

“Brư...” Bỗng nhiên điện thoại của ông ta reo lên.

Nghe điện thoại không tới mấy giây, sắc mặt Trịnh Cường liền thay đổi, tận mười mấy giây sau, Trịnh Cường cúp máy, sau đó điện thoại ập tức đập lên người Trịnh Hằng.

Trịnh Hằng bị dọa một trận, không biết sức lực từ đâu tới, trực tiếp tránh đi.

“Lão Trịnh, ông phát điên cái gì vậy?” Mẹ Trịnh Hằng lập tức bất mãn nói.

“Tao đập chết mày cái thằng bất hiếu này.” Trịnh Cường tức giận nói: “Điện thoại vừa gọi tới, Hoàng gia hủy tất cả quan hệ hợp tác với Tịnh gia chúng ta!”

“Cái gì?” Trịnh Hằng nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta cũng biết chuyện làm ăn nhà mình dựa rất nhiều vào Hoàng gia.

Nhưng anh ta lập tức phản bác nói: “Ba, chuyện này liên quan gì tới con? Kết giao với Diệp Tinh là Triệu Mạc của Triệu gia, Hoàng gia này lợi hại hơn Triệu gia nhiều, tại sao cũng buộc vào một chỗ với Diệp Tinh vậy?”

Mâu thuẫn của bọn họ trước đây không hề kéo Hoàng gia vào.

“Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp thế?” Sắc mặt Trịnh Cường rất khó coi.

Sau đó ông ta lại bắt đầu gọi điện, liên hệ với Hoàng gia, hỏi thăm một chút nguyên nhân.

Đáp án mà Hoàng gia nói là bọn họ đã cử người chuyên môn tới cửa hàng của Trịnh gia xem xét, kết quả Trịnh gia biểu hiện rất rõ ràng không phù hợp với sự mong đợi của họ, vậy nên sau khi trải qua suy xét cẩn thận, quyết định đổi một cửa hàng khác hợp tác.

Gọi mấy cuộc điện thoại liền đều như vậy.

“Con nói rồi, ba, đây chỉ là trùng hợp thôi.” Trịnh Hằng lập tức hét lên.

Thực tế, trong lòng anh ta cũng có chút cảm thấy đây không phải là trùng hợp, nhưng nếu thật sự là do anh ta dẫn tới quan hệ hợp tác của Hoàng gia và Trịnh gia tan vỡ, chắc chắn anh ta không gánh được.

“Trước giờ tao không tin có chuyện trùng hợp như vậy.” Trịnh Cường tức giận nói.

Cổ Trịnh Hằng rụt lại, không dám nói gì, lúc này anh ta thầm nói trong lòng: “Là Diệp Tinh sao?”

“Căn bản cậu không biết bản thân rốt cuộc đối mặt với sự tồn tại gì! Bàn về cách chơi, tôi có một trăm cách có thể chơi cùng cậu.”

Nhớ lại sự kiêu căng mà trước đây mình nói, rất hăng hái, trong lòng Trịnh Hằng bỗng nhiên sinh ra một tia ớn lạnh.

...

Chuyện về Trịnh gia mà Diệp Tinh giao do Hoàng gia xử lí, mà khoảng thời gian này hắn cũng không ngừng tu luyện.

Sau khi bụi Linh Huyền Thảo đầu tiên chín, sau đó không ngừng thi nhau chín, mà hắn đang sử dụng Linh Huyền Thảo để tu luyện, quá trình rèn luyện kinh mạch cũng không ngừng tiến bộ.

Nháy mắt đã trôi qua mười ngày.

Trong phòng, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, trong tay hắn nắm một cây dược thảo xanh, tím đan xen, từng dùng linh khí không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn.

Bình Luận (0)
Comment