Con sói khổng lồ này có bộ lông màu đen trắng, đôi mắt đỏ như máu, trên thân còn cắm những ngọn chông dài sắc nhọn, nhìn dữ tợn vô cùng.
“Yêu thú Hư không cảnh?”
Diệp Tinh và Khôn Ly nhìn nhau một cái.
Vút! Vút!
Không Ly vung tay phải lên, trong tay lập tức xuất hiện một thanh chiến đao.
Chiến đao vung lên, trong nháy mắt có một đạo đao quang bay ra. Đao quang phá vỡ chân trời, gần như lập tức xuất hiện trước người con sói khổng lồ (cự lang) kia.
Vút! Vút! Vút!
Trường kiếm cũng đã xuất hiện trước mặt Diệp Tinh, kiếm quang bay tới tấp, tất cả đều đánh úp về phía cự lang.
“Gào! !!” Cự lang gầm lên một tiếng, giọng đầu vẻ đau đớn.
Lúc này trên người nó đã tràn đầy máu tươi, trên lưng cũng xuất hiện mười mấy vết thương to lớn.
Nó căn bản không chống đỡ được sự công kích mạnh mẽ của Diệp Tinh và Khôn Ly.
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, trái tim của cự lang lập tức bị trường kiếm của Diệp Tinh xuyên thủng, thi thể nó đổ rạp xuống đất.
“Kiếm trận Vạn Huyền! Diệp Tinh, ngươi không chỉ có thiên phú đạo tắc Vận mệnh mà còn có cả thiên phú đạo tắc Sinh mệnh, thiên phú đạo tắc Không gian.” Khôn Ly nhìn đòn tấn công của Diệp Tinh, thở dài nói.
Anh ta mới chỉ lĩnh ngộ được thiên phí đạo tắc Vận mệnh và thiên phú đạo tắc hệ kim. Nhưng mà thiên phú hệ kim rất chung chung, cho dù anh ta tu luyện được phân thân thuật, ngưng tụ ra được đạo tắc phân thân, nhưng đã qua mấy triệu năm mà đạo tắc hệ kim của anh ta cũng mới chỉ chạm tới hạt giống hư không mà thôi, chứ chưa chạm được vào trái tim đạo tắc.
Anh ta thở dài, nhưng trong lòng lại hơi u ám.
Rất rõ ràng, thiên phú đạo tắc Vận mệnh của Diệp Tinh chỉ là một trong những thiên phú của hắn mà thôi, đoán chừng cũng không tính là mạnh mẽ. Bởi vì tất cả mọi người đều biết Diệp Tinh có thiên phú đạo tắc Không gian và thiên phú đạo tắc Sinh mệnh rất cường đại.
Diệp Tinh cũng dựa vào hai thiên phú này mà trở thành thiên tài tuyệt thế mấy trăm triệu năm.
Nhưng mà, ngay cả khi thiên phú đó của hắn không hề mạnh mẽ thì đều có thể nhận được lệnh bài, mà anh ta lại phải trả một cái giá thật lớn.
Diệp Tinh cười một tiếng, nói vài câu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bóng dáng tiếp tục bay nhanh về phía trước.
Dọc đường đi, hai người không ngừng đánh chết từng con yêu thú một.
“Diệp Tinh, ngươi có phát hiện ra một điều, đó là thực lực của những con yêu thú này đang từ từ mạnh dần lên không?” Sau khi đánh chết thêm một con yêu thú, Khôn Ly dùng ánh mắt cảnh giác quét khắp bốn phía, trầm giọng hỏi.
“Ừ.” Diệp Tinh gật đầu.
Khi vừa mới bắt đầu, yêu thú cự lang chỉ là một con yêu thú có thực lực Hư không cảnh đỉnh phong bình thường, nhưng đến bây giờ thì thực lực của những con yêu thú này đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Căn cứ theo những ghi chép của gia tộc Hỏa Yểm nhà chúng ta thì đây là một trong những thử thách của Hiền giả vận mệnh.” Vẻ mặt Khôn Ly vô cùng nghiêm trọng: “Dù sao thì những con yêu thú này cũng là thứ tạo nên sự chênh lệch giữa mọi người.”
Diệp Tinh gật đầu: “Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Ở trong không gian này, những thông tin thu thập được của Khôn Ly và gia tộc Hỏa Yểm rõ ràng là cặn kẽ chi tiết hơn rất nhiều thông tin mà hắn biết.
“Chúng ta không cần phải cưỡng ép chiến đấu với chúng nó làm gì, theo những ghi chép của gia tộc Hỏa Yểm chúng ta thì những con yêu thú này sẽ chỉ ở trong một khu vực mà thôi, hơn nữa trí thông minh của bọn chúng cũng không cao. Chỉ cần chúng ta thoát khỏi khu vực này thì có thể yên ổn rời đi.” Khôn Ly nhanh chóng nói.
“Có nghĩa là chúng ta không cần chiến đấu đến cùng, chỉ cần thoát khỏi yêu thú là có thể tiết kiệm được thời gian?” Diệp Tinh nói.
“Đúng vậy.” Khôn Ly gật đầu một cái.
Trước mặt hai người nhanh chóng xuất hiện thêm một con yêu thú nữa. Con yêu thú này là một con trăn khổng lồ, thân thể giống như được đúc từ sắt thép, dài gần trăm mét, ánh mắt lạnh như băng của nó nhìn chằm chằm vào Diệp Tinh và Khôn Ly.
“Làm theo kế hoạch!”
Khôn Ly truyền âm nói, anh ta vung chiến đao, bóng dáng lóe lên một cái rồi nhanh chóng bay về phía con trăn khổng lồ.
“Xì xì!” Yêu thú nhìn thấy Khôn Ly tiến vào lãnh thổ của mình thì khè hai tiếng rồi lập tức tấn công.
Vút!
Nhìn thấy con trăn kia tập kích Khôn Ly, Diệp Tinh nhanh chóng lao về một hướng, hướng này ở phía bên kia của con trăn.
“Xì xì!” Yêu thú gào thét, muốn chuyển hướng tấn công về phía Diệp Tinh nhưng Khôn Ly đã nhanh chóng tấn công nó một lần nữa.
Yêu thú khổng lồ bị đau, không ngừng đánh về phía Khôn Ly.
Diệp Tinh rất nhanh đã đến được khu vực phía trước.
Vút! Vút! Vút!
Ngay lập tức, từng đạo kiếm quang bay ra, tất cả đều lao thẳng về phía yêu thú trăn, công kích liên tục.
Dưới đòn tấn công này, tốc độ của con trăn đã giảm đi rất nhiều.
Thừa dịp đó, Khôn Ly nhanh chóng thoát khỏi vị trí cũ, đi tới trước mặt Diệp Tinh.
“Ha ha, kế hoạch thành công mỹ mãn!” Khôn Ly cười to nói.
“Xì xì!” Con trăn vẫn đang gào thét, nhưng nó chỉ đuổi đến biên giới giữa hai khu vực rồi dừng lại, phun lưỡi tức giận rồi quay về.
“Quả nhiên nó bị trói buộc trong một phạm vi nhất định.” Diệp Tinh nhìn con yêu thú.
Nếu hai người đánh chết nó thì chắc chắn tốn không ít thời gian.
Khu vực này đi qua rất dễ dàng.
Hai người tiếp tục làm theo kế hoạch, tránh thoát khỏi hai con yêu thú nữa.
“Dựa theo phương pháp kia, chúng ta nói không chừng có thể chiếm được mấy chỗ ngồi đầu.” Diệp Tinh cười nói.
Khôn Ly gật đầu: “Diệp Tinh, bây giờ phương pháp kia còn có tác dụng, nhưng càng về sau thực lực của yêu thú sẽ càng mạnh, chúng ta phải thay đổi phương pháp.”