Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 750 - Chương 746: Áo Giáp Bạch Nguyên!

Chưa xác định
Chương 746: Áo giáp Bạch Nguyên!

Diệp Tinh nhìn thấy móng vuốt của yêu thú chỉ còn cách mình mấy mét thì lập tức nắm chặt tay. Trong tay hắn xuất hiện bảy tám quả cầu màu trắng, nhanh chóng ném ra.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Những quả cầu trắng bị ném ra thì lập tức nổ tung, hai mắt hắn bị luồng ánh sáng trắng bao phủ.

“Phụt!” Diệp Tinh phun ra một ngụm máu, hắn cố gắng gượng, mượn lực của những quả cầu mà bay ngược về phía sau.

Sức nổ của một quả cầu trắng có thể sánh với một đạo công kích của cường giả Bất tử cảnh, liên tục bảy tám viên như vậy thực sự quá đáng sợ, hơn nữa Diệp Tinh ở gần nên cũng không thể nào tránh được.

Nhưng đây chính là hiệu quả mà hắn mong muốn.

Cũng là cách duy nhất có thể chạy thoát mà hắn nghĩ ra lúc này.

“Khôn Ly! Nếu như tôi có thể sống sót, tôi nhất định sẽ giết anh!”

Lúc này, trong lòng Diệp Tinh tràn đầy sát khí.

Trái tim ở trong lòng, không ai biết được đối phương đang suy nghĩ điều gì. Gã Khôn Ly đó thực sự ngụy trang quá tốt, hơn nữa anh ta còn là thành viên của gia tộc Hỏa Yểm vô cùng cường đại. Gia tộc nhà anh ta không những có mấy người thuộc Đạo chủ cảnh mà còn có những người trên cả Đạo chủ cảnh, cha anh ta cũng sắp là Bất tử cảnh.

Xuất thân hiển hách như vậy, biểu hiện lại vừa tao nhã vừa lễ độ, Khôn Ly không có bất cứ biểu hiện bất thường nào, trước lúc đánh lén hắn hoàn toàn không có triệu chứng gì cả.

“Anh ta từ đầu đã muốn ra tay với mình? Hay là bởi vì hai miếng lệnh bài kia nên mới ra tay với mình?” Diệp Tinh yên lặng suy nghĩ.

Nhưng không cần biết lý do là gì, hắn đã quyết định không tha cho Khôn Ly.

Chỉ là, nếu như muốn báo thù thì trước tiên hắn phải sống sót được cái đã.

“Gào! !!”

Trong luồng ánh sáng màu trắng vang lên một tiếng gầm giận dữ, ánh mắt yêu thú loại hổ lúc này tràn đầy vẻ tức giận, nhân loại bé nhỏ yếu ớt này có thể kiên trì lâu như vậy, thậm chí còn bộc phát năng lượng khiến cho nó phải cảm thấy sợ hãi.

Một luồng dao động mạnh mẽ bùng lên, cái đầu giống như đỉnh núi của nó tỏa ra từng ngọn lửa nóng rực, những ngọn lửa được chia làm ba tia, tất cả đều phóng về phía Diệp Tinh.

Lúc này, Diệp Tinh chỉ còn cách khu vực an toàn một đoạn rất ngắn.

“Cố gắng thêm một phần mười giây nữa!” Diệp Tinh gào lên, điên cuồng uống linh quả.

Nhờ vào Bạch Nguyên phòng ngự châu mà đạo chủ Lăng Hằng ban cho mà hắn mới có thể kiên trì được đến hiện tại, thậm chí còn tìm được cho mình một con đường sống.

Nếu như không có Bạch Nguyên phòng ngự châu thì chắc một giây hắn cũng không chống đỡ nổi.

Ầm! Ầm! Ầm...

Đột nhiên, ba luồng ánh sáng màu đỏ đánh tới, trực tiếp tiếp xúc với thân thể hắn.

“Không ổn rồi!” Diệp Tinh biến sắc, ba luồng ánh sáng đỏ này giống như dây thừng quấn quanh người hắn. Dưới sự công kích của ba luồng sáng này, thân thể Diệp Tinh bị buộc phải dừng lại, không có cách nào nhúc nhích.

“Bùm!”

Lại thêm một đòn tấn công nữa, móng vuốt to lớn hạ xuống, lập tức bắt lấy Diệp Tinh.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Tinh đã rất gần đường biên giới khu vực rồi, ánh mắt hắn vô cùng điên cuồng, nhưng giãy dụa thế nào cũng không thể trốn thoát.

“Gào!”

Yêu thú hổ gào thét điên cuồng, từng ngọn lửa phóng về phía này, bao vây lấy thân thể Diệp Tinh. Mặc dù Diệp Tinh có Bạch Nguyên phòng ngự châu nhưng lực sinh mệnh vẫn đang không ngừng tiêu hao.

Nguy cơ tử vong lại một lần nữa ép tới gần Diệp Tinh.

“Chẳng lẽ không trốn được sao?” Diệp Tinh điên cuồng nghĩ cách.

“Khí lưu màu xám!” Hắn cố gắng giao tiếp, hi vọng khí lưu màu xám có thể tạo nên kỳ tích nào đó. Nhưng luồng khí lưu lúc này lại không hề dao động.

“Răng rắc!”

Đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy vang lên.

Diệp Tinh nghe được âm thanh này thì sắc mặt tái nhợt, hắn biết Bạch nguyên phòng ngự châu đã vỡ!

Có Bạch Nguyên phòng ngự châu thì cho dù Diệp Tinh bị bắt thì hắn vẫn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, biết đâu trong thời gian đó lại tìm được con đường sống. Nhưng bây giờ Bạch Nguyên phòng ngự châu đã vỡ tan tành rồi, hắn đến một giây cũng không kiên trì nổi.

Ong...

Trong khi hắn đang tuyệt vọng thì bên trong Bạch Nguyên phòng ngự châu vỡ nát đột nhiên xuất hiện một điểm sáng, điểm sáng này nhanh chóng trở nên lớn hơn.

Những điểm sáng này nhanh chóng hóa thành những luồng sáng màu trắng, gần như ngay lập tức bao phủ lên thân thể Diệp Tinh.

Sau đó, bên ngoài thân thể Diệp Tinh bỗng chốc ngưng tụ lại thành một bộ áo giáp màu trắng.

Bộ áo giáp này bao phủ lấy hắn từ đầu đến chân.

Ong...

Đồng thời, trên bộ áo giáp này còn tỏa ra những luồng dao động chập chờn, xung quanh Diệp Tinh xuất hiện một lớp màng mỏng.

“Vút!”

Những ngọn lửa nóng rực tấn công tới, tiếp xúc với lớp màng này thì lập tức biến mất.

“Áo giáp màu trắng?” Diệp Tinh sửng sốt một chút, rõ ràng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần sau biến cố vừa rồi.

“Bên trong Bạch Nguyên châu còn có một bộ áo giáp? Hơn nữa còn có thể phòng ngự hoàn mỹ trước những đòn công kích của cường giả Bất tử cảnh?”

Diệp Tinh cảm nhận một chút, từ lúc áo giáp này xuất hiện thì những ngọn lửa của yêu thú đã không thể làm hắn bị thương nữa.

Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt Diệp Tinh hiện lên vẻ kích động, tròng lòng tràn đầy niềm vui sướng khi đại nạn không chết.

“Có lẽ thầy biết đến sự tồn tại của chiếc áo giáp này, chỉ là không nói cho mình biết, để phòng ngừa mình buông lỏng cảnh giác.” Diệp Tinh trầm ngâm.

Nếu như ngay từ đầu hắn biết bản thân có một bộ giáp phòng ngự hoàn mỹ thế này thì chắc sẽ không cảnh giác mọi lúc mọi nơi như trước.

Bình Luận (0)
Comment