Dường như anh ta nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Diệp Tinh thế mà vẫn không chết! Phải biết rằng, yêu thú hổ này chính là yêu thú bất tử cảnh chân chính, thực lực của bọn họ hiện tại đều bị áp chế ở hư không cảnh, cho dù có lá bài tẩy, cũng tuyệt đối không ngăn cản được bao lâu.
Trong kế hoạch của anh ta, trừ phi yêu thú bất tử cảnh kia là ngu ngốc hoặc là Diệp Tinh có thể hoàn toàn mạnh mẽ công kích được bất tử cảnh thì mới có cơ hội sống sót.
Nhưng cái này làm sao có thể xảy ra?
"Diệp Tinh?" Mặc Dương nhìn Diệp Tinh một chút, lại thấy được biểu tình của Khôn Ly, trên mặt nhất thời lộ ra một tia đùa giỡn.
"Khôn Ly?"
Diệp Tinh bước ra khỏi cánh cửa, xuất hiện ở chỗ ngồi thứ 3, hắn trực tiếp nhìn về một chỗ, thấy được sắc mặt ngạc nhiên của Khôn Ly.
Vẻ lạnh lùng trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất.
Nếu không phải được đạo chủ Lăng Hằng ban cho áo giáp Bạch Nguyên, có lẽ hiện tại hắn đã chết rồi.
"Diệp Tinh đang nhìn Khôn Ly, tên Khôn Ly này hình như cũng có chút không thích hợp."
"Đúng vậy, lúc trước quan hệ giữa anh ta và Diệp Tinh không phải rất tốt sao? Hiện tại sao lại có biểu tình này?"
"Có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó rồi."
Mọi người ở đây rõ ràng chú ý tới biểu tình của Khôn Ly và Diệp Tinh, bọn họ ai cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên đoán được một số chuyện.
"Ha ha, Diệp Tinh, chỗ ngồi thứ 3 này chúng ta đã chờ rất lâu, không nghĩ tới là thiên tài lừng lẫy ngươi, làm quen một chút, ta là Lỗ Đạt."
Chỗ ngồi thứ 2 bên cạnh Diệp Tinh có một thanh niên cường tráng cười nói.
"Diệp Tinh, ta là Hoang Việt."
Một thanh niên trên mặt mang bí văn kỳ bí màu tím cũng tới chào hỏi. Anh ta là một thiên tài ngồi ở vị trí thứ 4.
"Ta là Hồn Đạp."
Lại là một người nữa nói.
10 chỗ ngồi đầu tiên đều là dựa vào vận may mới đạt được, bọn họ cho rằng đối phương đều là người có số mệnh nghịch thiên nên muốn kết giao một chút.
"Xin chào."
Diệp Tinh gật gật đầu, chào hỏi.
"Diệp Tinh, ta là Mặc Dương."
Mặc Dương nhìn Diệp Tinh cũng mỉm cười nói.
"Xin chào." Diệp Tinh gật đầu.
Bên cạnh Mặc Dương, Khôn Ly cũng chỉ là thất thố một giây, sau đó trên mặt anh ta lại nhanh chóng xuất hiện một nụ cười, nói: "Diệp Tinh, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt."
Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lại lộ ra một tia châm chọc, cười nói: "Như thế nào? Tôi không chết có phải khiến anh rất thất vọng đúng không?"
Mọi người nghe Diệp Tinh nói vậy lại vô cùng sửng sốt.
"Diệp Tinh có ý gì vậy? Hắn suýt chết à? Hơn nữa hình như có liên quan đến Khôn Ly?"
"Không phải chứ? Khôn Ly với Diệp Tinh có mâu thuẫn gì được?"
Mọi người tràn đầy nghi ngờ.
Nghe Diệp Tinh nói như vậy, Khôn Ly lại khẽ cau mày, nói: "Diệp Tinh, ngươi nói cái gì vậy? Lúc trước nếu không phải ngươi tham lam, kinh động yêu thú bất tử cảnh kia thì ngươi làm sao có thể lâm vào nơi nguy hiểm được. Tuy rằng ta không kịp cứu ngươi, nhưng ngươi cũng không thể đem oán hận đặt ở trên người ta chứ?"
Lúc này trong lòng Khôn Ly lại vô cùng âm trầm.
"Đáng chết, Diệp Tinh này còn có thể sống sót trở về? Thậm chí còn chiếm được lệnh bài chỗ ngồi thứ 3!"
Ánh mắt Khôn Ly liếc mắt nhìn chỗ ngồi kia, sâu trong đáy mắt có một tia khát vọng.
Hiệu quả của chỗ ngồi thứ 3 chắc chắn vượt qua chỗ ngồi thứ 8.
Tính ra, tấm lệnh bài thứ 8 và thứ 9 của anh ta đều do Diệp Tinh phát hiện, sau đó Diệp Tinh lại phát hiện tấm lệnh bài thứ 3. Diệp Tinh phát hiện ra tận 3 tấm lệnh bài lận!
"Tôi tham lam?" Diệp Tinh cười nhạo một tiếng: "Khôn Ly, anh không biết vì sao tôi lâm vào nguy hiểm sao? Còn nữa, hai tấm lệnh bài tôi phát hiện ra đều bị anh xử lý như thế nào, còn nhớ không?"
- Diệp Tinh! Nghe vậy Khôn Ly nhất thời quát to: "Ta kính ngươi vì ngươi là một vị thiên tài, ngươi vu hãm ta như vậy là có ý gì? Mệt ta lúc trước còn nói cho ngươi biết nhiều tin tức như vậy về khảo nghiệm của hiền giả vận mệnh!"
"Vu hãm?" Diệp Tinh lắc đầu, nhìn thấy Khôn Ly như vậy, hắn hiện tại cảm thấy rất ghê tởm
“Quả nhiên trong vũ trụ không thể tin ai được." Diệp Tinh thầm than trong lòng.
Cùng là nhân tộc nên hắn quá dễ dàng tin tưởng người bên cạnh.
Ngồi xuống, Diệp Tinh lười phản ứng với Khôn Ly này.
Hắn biết không thể đánh chết Khôn Ly này ở đây.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nghe cuộc nói chuyện của Diệp Tinh và Khôn Ly có vẻ giữa hai người rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó.
"Lệnh bài thứu 8,9 là do Diệp Tinh phát hiện sao?"
"Hình như là Khôn Ly khiến Diệp Tinh gặp nguy hiểm, sau đó cướp đem hai tấm lệnh bài đi.”
Mọi người nhìn Diệp Tinh rồi lại nhìn Khôn Ly.
"Thì ra là như vậy, ta đã nói mà, Khôn Ly ngươi làm sao có thể lấy tận hai cái lệnh bài chứ." Mặc Dương mang theo một nụ cười trên mặt, nói.
- Mặc Dương, ngươi câm miệng cho ta! Khôn Ly sắc mặt khó coi quát.
"Ha ha." Mặc Dương cười hai tiếng, không nói gì nữa.
- Hừ! Khôn Ly hừ lạnh trong lòng một tiếng, anh ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt chớp động hung quang.
"Diệp Tinh này thật đúng là phiền phức!"
Anh ta đều cho rằng Diệp Tinh đã chết, không nghĩ tới hiện tại lại xuất hiện trước mặt.
"Nhưng mà hắn không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh mình ra tay, nếu mình không thừa nhận, ai có thể làm gì được mình chứ?" Khôn Ly tràn đầy tự tin trong lòng.
Diệp Tinh hiện tại chính là thiên tài tuyệt thế mấy trăm triệu năm mới xuất hiện ở thành Thời Không, nếu như hắn ra tay đánh chết anh ta tuyệt đối sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc!